Đại lao ẩm mốc lạnh lẽo, tứ chi bị xích, Thanh Minh ngán ngẩm nằm trên đống cỏ khô, hai chân gác chéo lên nhau nhìn trần ngục thất thần.
Hắn và Yên Hưu Lộc bị tách ra hai nơi riêng biệt, không có chút tin tức gì.Đã qua một ngày kể từ lúc vụ việc xảy ra, tình hình vẫn không khả quan là bao cho lắm.
Tính từ lúc ấy, chẳng có ai tới thẩm vấn, bức cung hay hỏi han gì với Thanh Minh cả.Rất kỳ lạ.“Chít chít.”Một con chuột đang cố vùng vẫy chạy ra khỏi đống cỏ khô nhưng không được, Thanh Minh đã tết đống cỏ khô thành một sợi dây nhỏ trói một chân nó lại với song tù.
Con chuột này chính là sinh vật thử độc mỗi bữa ăn của hắn.Thanh Minh bị người ta giam lại để thẩm vấn cứu Thái tử, hắn lại trói một con chuột thử độc tự cứu mình.Đúng là kẻ tổn thương lại muốn tổn thương người khác.“Thích nuôi thú cưng sao?”“Cuối cùng cũng có người tới, ta còn tưởng mình bị kết án chung thân rồi bỏ tù tới hết đời rồi.”“Vẫn rất lạc quan.” Ngự Cần Vi nhìn Thanh Minh nói.“Ngài tới thăm tù đi tay không?”“Nói chính sự.
Tào công công thấy hổ thẹn, tự nói thất trách nên đã xin bệ hạ đứng ra nhận vụ này rồi.”“Vị Tào công công dẫn đường kia?”“Đúng, tu vi của hắn rất cao - Ngưng Sương, lại am hiểu vọng khí xem bói, cộng với nhiệm vụ của hắn chính là săn sóc Thái tử, quả thực ai nhìn vào cũng để hắn chịu trách nhiệm vụ này.”Nhớ lại buổi hôm ấy, vị Tào công công dẫn đường kia vô cùng hòa ái, khi cuối rời đi còn vỗ vai Yên Hưu Lộc khen thiên phú của hắn không tệ.“Không có tin tức gì của Thái tử sao?”“Không có, động cơ của kẻ làm việc này cũng không rõ.
Tống tiền, uy hiếp, đoạt ngôi, thù hận,… những thứ này đều rất mờ nhạt.” Ngự thành chủ nói.“Vị thị nữ kia đâu rồi? Đầu mối ở nàng ta, có bàn tay tháo túng ở phía sau.”“Được Tào công công bảo vệ phòng diệt khẩu.
Vẫn đang lấy lời khai nhưng tâm lý rất loạn.”“Nghĩ cũng kì quái, tính mạng Thái tử quan trọng, hai người bọn ta lại là tội phạm đáng nghi nhất, vậy mà không có ai tới ép cung thẩm vấn.” Thanh Minh không hiểu điều này, hắn hỏi Ngự Cần Vi.“Ngươi thì không có, nhưng hiền tế của ta thì lại khác.
Tào công công nói hắn nhận tội rồi, ôm hết về một mình hắn, vậy nên tạm thời ngươi vẫn chưa bị đả động tới.”Thanh Minh nghe vậy ngạc nhiên vô cùng.“Nhận tội? Từ khi nào hắn hào hiệp như vậy? Nhưng mà đâu có tội, chuyện này nghiêm trọng rồi.”“Ngu rốt và nhiệt tình sẽ thành phá hoại, còn ngu rốt mà dũng cảm sẽ thành liều mạng.
Tất cả chứng cứ đều trỏ vào hai ngươi, vị thị nữ kia, khí tức hai ngươi trên các đồ vật, khăn che mặt,… rất nhiều.
Tiểu Lộc suy nghĩ vẫn còn non trẻ, có lẽ muốn ôm tất về một người.”“Khăn che mặt… Do ngài tới quá bất ngờ bọn ta mới bất cẩn như vậy.
Sớm nói chỉ hù dọa chúng ta vào cung thì đâu tới nổi xảy ra chuyện?”“Ngươi trách bản thành chủ?”“Không dám.
Vậy, Yên Hưu Lộc sao rồi?”“Không ai có thể gặp, ta tới để căn dặn ngươi chuẩn bị cho tốt."Thanh Minh nghe vậy suy tư, chắc chắn không lâu nữa sẽ có người tới thẩm vấn hắn để khớp lời khai giữa hai người.
Chuyện này làm không tốt sẽ uổng công uổng sức của Yên Hưu Lộc.“Thành chủ, liệu…” Thanh Minh chầm chậm nói, đồng thời cũng quan sát nét mặt Ngự Cần Vi.Như biết hắn sắp nói gì, Ngự thành chủ tiếp lời: “…vượt ngục?”“Đúng!”“Có thể, nhưng thành công không quá sáu phần.
Kể cả thế, các ngươi từ nay khó về Lạc Nam.”“Sáu phần? Với tu vi của người mà thấp như vậy? Trước đó ta đã có dự định rời Lạc Nam, không quan trọng lắm.” Thanh Minh không tin được hỏi lại.“Ta bị hai kẻ già trẻ kia đánh trọng thương, lại thêm chiến sự Lục Nguyên vừa rồi, giờ là Ngưng Sương hàng thật giá thật, ngươi đừng trông mong quá.
Sáu phần thành công là nói cứu ngươi, còn tiểu Lộc không tới ba phần.”Thanh Minh nghe vậy bắt đầu cảm thấy bồn chồn lo lắng.
Tình huống hiện giờ rất khó xử, hắn cần thêm thời gian để cân nhắc, nhưng Ngự thành chủ lại không có nhiều như vậy.
Ngự Cần Vi đưa cho hắn một tấm bản đồ, nói:“Xem qua nhớ chút đường rồi quyết định đi, có vượt hay không? Đồng ý, ta bây giờ đưa ngươi ra.
Hoặc chờ tới ngày mai, khi ấy ta có thể sắp xếp một chút, nhưng phía hoàng cung thấy ta vào thăm ngươi sẽ đề phòng hơn rất nhiều.
Đây là mạng ngươi, vậy nên ngươi tự chọn.”Nghe vậy, trong lòng Thanh Minh lại thêm rối bời.
Vượt ngục, chỉ có kẻ có tội mới vượt ngục, tức là bọn họ đã tự thừa nhận mình có tội.
Nhưng chuyện này chưa chắc đã thành công, nếu thất bại thì tội trạng được định vào người là chắc chắn.
Cộng với việc Ngự thành chủ nếu cứu hắn ra trước, vậy ba phần thành công bên Yên Hưu Lộc sẽ giảm xuống rất sâu, phía hoàng cung sẽ tăng cường phòng bị.Mấu chốt của việc này nằm ở vị thị nữ kia, nhưng giờ Thanh Minh không thể tiếp cận nàng.“Thành chủ, ta mượn chút Linh khí.” Thanh Minh cắn răng nói.“Việc này, kinh mạch ngươi…?”Thấy Thanh Minh lắc đầu, Ngự Cần Vi cũng không nói gì thêm.
Cách song tù, hắn đưa bàn tay chộp lấy thắt lưng của Thanh Minh, từ huyệt Lao Cung trong lòng bàn tay chui vào Mệnh Môn của Thanh Minh, sau đó xông thẳng tới Đan Điền.Thanh Minh nghiến răng chịu đựng, bàn tay hắn tóm chặt song tù hằn lên vết sâu, hơi thở bắt đầu gấp gáp.
Thấy vậy, Ngự Cần Vi thu công.Quan Thần là thủ đoạn của giới tu chân, vậy nên cần Linh khí mới phát huy hết khả năng của nó.
Tuy pháp môn này phẩm chất rất thấp, có thể nói là bất nhập lưu nhưng cũng có sự thần kỳ riêng nếu dùng với phàm giả - những người mệnh cách mờ nhạt.Quan Thần có một nhánh là thôi diễn, một nhánh nhìn quả họa nhân, Thanh Minh bây giờ đang muốn dùng hai thứ này.
Tuy không phải sở trường của hắn, nhưng với vốn kinh nghiệm thì Thanh Minh vẫn có tự tin nhòm ngó một chút sự việc, dù sao nơi này cũng không có ai có Đại Mệnh.Đại Mệnh là những kẻ có ảnh hướng lớn tới bố cục, ảnh hướng tới nhiều người hoặc cả thiên địa.Trong thôi diễn thuật, Linh Trở là một khái niệm biểu diễn Đại Mệnh của con người.
Kẻ có Linh Trở lớn, thôi diễn không được, cũng có thể nói có Đại Mệnh rất lớn.
Kẻ có Linh trở nhỏ thì cho dù có cố gắng che vẫn trần truồng như lợn, che không nổi.Phàm nhân vốn không có Linh Trở, chỉ khi nào phàm thai hóa Linh, khi ấy mới có Linh Trở.
Vậy nên nhóm người này căn bản muốn che cái gì cũng không được, công pháp vọng khí cấp cao một chút là có thể gần như thấy được toàn bộ nếu không có liên quan tới quá nhiều tới thiên - địa - nhân.Lý thuyết là vậy, nhưng người vốn được thiên địa bao dưỡng, con người lại luôn là các chuỗi nhân quả nối tiếp nhau, vậy nên để nhìn một người phàm cũng rất khó.
Lý thuyết được xây dựng kia người ta gọi là Lý Thuyết Tại Điều Kiện Lý Tưởng.Thanh Minh bắt đầu thở dốc, thở cực mạnh nhưng rất êm, đây là thói quen đẩy ngũ giác lên tột đỉnh của hắn hay làm.
Mượn lực thở và lực tim, hắn đẩy phần Linh khí không thuộc về mình kia vào các huyệt đạo như trong khẩu quyết Quan Thần từng học, đẩy vào Trống Khu của bổn nguyên thần hồn để dùng