Bạn trai Mạn Mạn.Trương Mạn ở nhà Lý Duy sắp được một tuần, cuối cùng sáng hôm nay bị một cú điện thoại giục như đòi mạng của Trương Tuệ Phương nên không thể không về nhà.
Mặc dù khu biệt thự nhà Lý Duy rất sang trọng và đẹp mắt nhưng cách trung tâm thành phố quá xa, đối với hai học sinh cấp ba không thể lái xe mà nói thì thật sự bất tiện.
Thế là Trương Mạn về nhà trước, cô đề nghị Lý Duy vẫn nên chuyển về căn hộ trong trung tâm thành phố, như vậy mỗi ngày cô cũng tiện đi cùng với anh hơn.
Mùng bảy Tết, hai người kéo một chiếc vali lớn, gọi xe quay về Vạn Thành Hải Cảnh.
Dường như từ hôm mùng một đến giờ thành phố N luôn trải qua những ngày trời trong hiếm hoi trong suốt mùa đông, lớp tuyết đọng lúc trước đã tan gần hết, chỉ sót lại vài vũng tuyết xám ở mỗi góc phố.
Quả nhiên khu chung cư ở trung tâm thành phố sôi nổi hơn khu biệt thự lưng chừng núi nhiều, mọi người tranh thủ dịp nghỉ đông đi hết nhà này đến nhà khác, lấy lý do chúc Tết để sum vầy với bạn bè người thân đã lâu không gặp.
Hai người vừa lên lầu, trùng hợp chạm mặt dì hàng xóm kia ra ngoài đổ rác, dì vừa thấy bọn họ liền giật mình sau đó cười híp mắt hỏi thăm hai người họ, luôn mang theo ánh mắt ‘người từng trải’: “Làm hòa rồi à? Thằng bé này cháu có thể nào đừng tiếp tục bỏ nhà đi không, hôm bữa con bé lo lắng lắm á, khóc đến dì cũng đau lòng thay.”
Hai ngày trước Trương Mạn gõ cửa nhà người ta, lúc đó khóc nức nở trước mặt bà chỉ cảm thấy bình thường, bây giờ nhớ lại xấu hổ muốn độn thổ.
Cô cười gượng, đỏ mặt vội vàng giục cậu thiếu niên mở cửa, bước vào phòng.
“Mạn Mạn?”
Anh đưa tay xoa đầu sau đó bóp bóp mặt cô.
Trương Mạn bĩu môi: “Do anh hết, hai ngày trước em không tìm được anh nên ngồi khóc như cờ hó trước cửa nhà anh, bị dì kia nhìn thấy rất nhiều lần…”
Cậu thiếu niên lại đưa tay sờ sờ đầu cô.
Lát sau anh cúi đầu, nghiêm túc nói bên tai cô: “… Xin lỗi, Mạn Mạn.”
Trương Mạn duỗi tay chọt chọt đầu anh: “Không cần, anh đừng chạy trốn nữa là được rồi, bạn trai.”
Giọng cậu thiếu niên vừa khàn vừa nghiêm túc: “Ừm, sẽ không bao giờ.”
Bởi vì Lý Duy bị bệnh nên cô lại cùng anh đi đến bệnh viện kia.
Hôm nay là mùng bảy Tết, tất cả các khoa của bệnh viện bắt đầu đi làm, Trượng Mạn đã lên mạng hẹn vị bác sĩ lần trước từ sớm.
Lần này cậu thiếu niên thành thành thật thật làm kiểm tra, không có gì đáng ngạc nhiên, sau khi tiến hành tư vấn kỹ càng, kiểm tra tập trung, não ET và đồ thị dao động não bác sĩ đưa ra kết luận rằng ngoài chứng hoang tưởng được chẩn đoán lần trước, còn kèm theo chứng trầm cảm vừa.
Lúc Trương Mạn nhìn thấy kết quả này cô thật sự thở phào nhẹ nhõm.
Tình hình tốt hơn nhiều những gì cô nghĩ.
Tuy rằng trầm cảm vừa có thể sinh ra ý nghĩ không thương xót bản thân nhưng đa phần nó sẽ tự thuyên giảm, hầu hết người bệnh sẽ không thật sự đi đến bước đường cùng.
Có lẽ cái hôm cô bắt đầu đưa anh đi nhìn thế giới này đã khiến thế giới quan của anh chưa đến nỗi sụp đổ, vẫn có tác dụng nhất định.
Huống chi, tối qua sau khi cậu thiếu niên thấy cô, tâm trạng của anh đã được cải thiện rất nhiều.
Vấn đề còn lại là chứng hoang tưởng vô cùng nghiêm trọng của anh.
Bác sĩ kiến nghị là tạm thời không dùng thuốc để kiểm soát mà nên để Lý Duy mỗi tuần đều tới đây điều trị tâm lý một đến hai lần, tất nhiên Trương Mạn hoàn toàn đồng ý.
Cô biết căn bệnh này của anh sẽ là một trận chiến trường kỳ của hai người, chắc chắn kiếp trước anh đã uống rất nhiều thuốc, đồng ý trị liệu tâm lý trong thời gian dài, thậm chí thuê chuyên gia tâm lý riêng nhưng cuối cùng vẫn chết dưới sự bùng phát kép của hai căn bệnh tâm thần và trầm cảm.
Cho nên cô không kỳ vọng có thể chữa khỏi ngay lập tức, nào có dễ dàng như vậy.
Nhưng chỉ cần có thể kiểm soát ở một mức độ nhất định, cô đã hài lòng rồi.
Kiểm tra xong, cậu thiếu niên đưa Trương Mạn về nhà.
Hai người đã đến dưới lầu nhà Trương Mạn nhưng cô cứ rề rà túm ống tay áo cậu thiếu niên, không dám đi lên.
Trong lòng Trương Mạn vẫn còn dư âm của nỗi khiếp sợ, lần trước anh đã tạm biệt cô ở ngay chỗ này.
Cuối cùng, dưới lời thề độc giống như cam đoan của anh cô mới lưu luyến đi lên.
…
Mấy ngày sau sự cố “video sóng gió” lần trước xảy ra, gặp lại Trương Tuệ Phương cô vẫn hơi lúng túng.
Trương Mạn sờ sờ mũi, đi vào, thò đầu vào phòng khách ngó quanh.
Quả nhiên, mẹ cô đang ngồi trên ghế sofa, thờ ơ nhìn cô.
“Còn biết trở về à? Mẹ tưởng con định ở luôn với thằng oắt thúi kia đấy.”
Trương Mạn lập tức lảng sang chuyện khác.
“Mẹ ơi, mẹ đã quyết định ngày cưới chưa ạ?”
Cô nhớ trước đó bà nói là năm sau.
Cũng may Trương Tuệ Phương lười bắt chẹt cô: “Hôn lễ gì chứ không hôn lễ gì hết, mẹ và chú Từ của con có cả bó tuổi rồi, bọn mẹ đã bàn bạc qua tính Tết Nguyên Tiêu mời hai bên gia đình và vài người bạn đến ăn một bữa cơm, tụ tập một buổi là được rồi.”
Nói xong Trương Tuệ Phương thở dài: “Đúng rồi, Trương Mạn, con có thể gọi Phi Nhi đến, à còn có cậu bạn trai nhỏ của con nữa, kêu hai đứa đến hỗ trợ mẹ với.
Con bé Phi Nhi miệng ngọt, không hủ nút như con, đến lúc đó dỗ dành cô bảy dì tám nhà bọn họ vui vẻ, mẹ con cũng nở mày nở mặt… Cả cậu bạn trai nhỏ của con nữa, tuy rằng im im giống y như con nhưng rất đẹp trai, có thể lấy một chọi năm, sáng mù mắt bọn họ luôn.”
Càng nghĩ bà càng hưng phấn, trực tiếp bỏ qua ý kiến của Trương Mạn, cứ thế quyết định luôn.
Trương Mạn há miệng: “…”
Mạch não của mẹ cô thật sự độc đáo —— mời bạn thân và bạn trai cô cùng đến tham gia hôn lễ của mẹ?
Hình ảnh quá đẹp.
…
Chẳng mấy chốc đã đến Tết Nguyên Tiêu.
Trời vừa hửng Trương Tuệ Phương đã bắt đầu trang điểm, bởi vì không phải đám cưới long trọng nên bà không mặc váy cưới mà chọn một chiếc váy đuôi cá trắng như tuyết, mái tóc xoăn bồng được búi đơn giản, hoa tai và vòng tay được đổi thành ngọc trai, với phong cách trang điểm nhẹ nhàng tinh tế khiến cả người bà trông thật thanh lịch và đoan trang.
Trương Mạn tựa vào cửa nhìn bà.
Chuẩn bị xong bà lại lần lượt gọi điện thoại cho từng người bạn một và bạn bè thân thích của Từ Thượng, tiện thể kêu bọn họ lái xe đến khách sạn, nếu không tiện thì bà sắp xếp người đến đón.
Sắp xếp khách khứa xong, bà lại gọi cho khách sạn, lặp lại những món kiêng kỵ của tất cả mọi người, bởi vì mẹ Từ Thượng có bệnh tiểu đường mà bà còn cố ý dặn họ làm ít những món quá ngọt.
Giọng bà mềm mại, nói tiếng địa phương của thành phố N không cứng nhắc giống người khác, cứ hai câu lại đùa một câu vừa phải mà không quá trớn, Trương Mạn gần như có thể thể nghe thấy sự vui vẻ của từng người từng người một ở bên kia điện thoại.
Rất nhiều chuyện, dẫu từ từ như bà đã làm rất tốt.
Trên người bà có hương vị quyến rũ riêng của người phụ nữ trưởng thành, đồng thời có cả trách nhiệm và khả năng gánh vác trách nhiệm.
Kiếp trước vào lúc này, bà và Trịnh Chấp đang trong giai đoạn yêu đương nồng nhiệt nhưng cũng không cho cô cảm giác này.
Lúc bà và Trình Chấp ở bên nhau bà giống như một cô bé yêu đương ngọt ngào, nhưng sau khi ở bên