—— “Thật xin lỗi, đáng tiếc anh không phải tôi.”
Nghe thấy giọng nói này Trương Mạn quay phắt lại, cậu thiếu niên lẽ ra phải ở bên kia Thái Bình Dương lúc này lại đứng ngay sau lưng cô, khẽ khàng ôm lấy cô, bên trong tròng mắt đen láy mang theo hàng vạn ý tứ.
Hương rượu lập tức bay hơn nửa, một nửa là khiếp sợ, một nửa là mừng rỡ.
“Lý Duy? Sao anh về rồi?”
Cô cho rằng mình đang nằm mơ nhưng sau khi nhìn kỹ anh thì biết đây là sự thật.
Nửa năm không gặp, cậu thiếu niên dường như gầy hơn một chút, anh mặc chiếc áo lông cừu màu đen mà Trương Tuệ Phương đã mua cho anh vào dịp Tết Nguyên Đán năm ngoái và đeo khăn quàng cổ cô tặng.
Là anh, anh thật sự về rồi.
Trương Mạn hưng phấn quay lại nhưng vì động tác quá nhanh và đầu vốn vựng nên không thể đứng vững.
Trái tim Trương Mạn như dây nỏ buông lỏng, đứng không vững cũng mặc kệ, có anh ở đây mà.
Thế là cô không vội đứng vững mà vòng cánh tay đang cầm cốc trà sữa qua eo cậu thiếu niên, tựa hẳn vào ngực anh cứ như người không xương, nhắm mắt lại.
Lý Duy bị cô ôm, cơn giận trong lòng cuối cùng cũng coi như được vỗ về.
Hai người đàn ông đứng trên lối đi bộ của cổng Bắc Y nhìn đối phương.
Trình Tử Mặc và anh nhìn nhau hồi lâu, cũng tự biết rõ thắng bại đã phân.
Có lẽ nói, anh ta vốn không đủ tư cách cạnh tranh với anh.
Cô vừa mới đẩy anh ta ra nhưng ngay khoảng khắc tiếp theo đã ôm chặt cậu thiếu niên cô tâm tâm niệm niệm.
Trình Tử Mặc nắm chặt nắm đấm, khóe miệng hơi mím, cuối cùng vẫn không nói gì, xoay người rời đi.
…
Mà Trương Mạn tựa trong ngực cậu thiếu niên, ngửi mùi hương quen thuộc trên người anh liền dụi mặt vào vạt áo khoác của anh: “Bạn trai ơi, anh về lúc nào thế ạ? Em không biết gì hết trơn… vừa nãy coi định vị của anh nhưng không thấy, em còn cho rằng anh ngủ nên tắt máy nữa đó…”
Ai ngờ người tâm tâm niệm niệm đằng đẵng nửa năm bỗng xuất hiện ngay lúc này, hệt như đang nằm mơ vậy.
Đã uống rượu thì chớ, đầu óc còn trôi lềnh bềnh khiến suy nghĩ đứt đoạn, cô đã quên khuấy lúc nãy anh nhìn thấy gì nghe thấy gì, cũng hoàn toàn không nhớ phải giải thích.
Cậu thiếu niên im lặng hồi lâu, lông mày như xoắn thành một cục, làm sao cũng không giãn ra được.
Cuối cùng anh thở dài, như thể thỏa hiêp ôm chầm lấy cô, ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người cô liền khựng lại, giọng vừa trầm vừa khàn: “Các em… đi uống rượu hả?”
“Ừm.”
Trương Mạn làm gì có lòng dạ nghe anh hỏi mấy chuyện vặt vãnh này, ôm chặt anh cọ tới cọ lui.
Trả lời dứt khoát như vậy, cũng không thiết lừa anh luôn.
Trái tim cậu thiếu niên chợt xót xa và khó chịu khôn tả, như thể đã nốc cạn một vại giấm lâu năm trong ngày đại hàn.
Anh hít một hơi thật sâu rồi nhẹ nhàng đẩy cô ra, muốn cố gắng giữ bình tĩnh nhưng cơn giận đang kiềm chế bỗng chốc nổi sóng khi nhìn thấy hai cốc trà sữa trong tay cô.
“Còn cùng nhau mua trà sữa hả?”
“Ừm…” Trương Mạn bị đẩy ra nên hơi nghiêng ngả, nghe anh hỏi như vậy, đầu óc choáng váng nhớ ra chuyện hôm nay Lưu Mục Mộc dặn cô bèn huơ huơ cốc trà sữa chưa khui trước mặt anh, vui vẻ bẻ ngón tay đếm với anh: “Thêm trân châu và đậu đỏ, bảy phần ngọt, không bỏ đá nè.”
Gió đêm rít gào lạnh đến mức thoáng khiến cậu thiếu niên hít thở không thông, số không khí lạnh kia trôi vào khí quản rồi đi xuống phổi làm ngực anh bắt đầu đau âm ỉ.
Trân châu đậu đỏ, bảy phần ngọt không cho đá.
Cô thật sự nhớ rõ khẩu vị của người kia.
Cho nên bọn họ cùng nhau uống rượu, mua trà sữa, liệu có phải cũng cùng nhau xem phim không?
Người kia anh có quen, hình như tên là Trình Tử Mặc, là tiến sĩ khoa Sinh học đại học Q.
Đại học Q cách chỗ này tận mấy cây nên không hề thuận đường.
Chỉ có một khả năng là bọn họ hẹn hò xong và đối phương chu đáo đưa cô về, sau đó hai người đang lưu luyến chia tay trước cổng trường?
Bụi mù ở Bắc Kinh vào mùa đông ngày càng nghiêm trọng, những hạt bụi mịn không thể nhìn thấy bằng mắt thường kia như con lăn xay lúa nghiền nát phổi anh qua đường hô hấp, mỗi một hơi thở đều cứa tới đau đớn.
Cậu thiếu niên không cầm được nhớ lại khung cảnh vừa rồi.
Vừa xuống sân bay anh liền bắt xe tới đây, háo hức muốn gặp cô ngay lập tức nhưng khoảnh khắc bước xuống xe bỗng nhìn thấy người kia đang ôm cô gái của anh, Mạn Mạn của anh.
Lại còn ôm hai lần.
Anh nhìn từ xa chỉ cảm thấy thái dương như muốn nổ tung, lúc trả tiền sắc mặt tái đến mức khiến vị tài xế Bắc Kinh nhiệt tình hiếu khách kia giật thót, không tiếp tục hỏi han nữa mà lái xe đi tuốt.
Hai mắt cậu thiếu niên đỏ ửng, đấm tay siết chặt mới có thể nhịn không ném hai cốc trà sữa cứ lắc lắc trước mặt mình ra thật xa.
Không được, phải khống chế cảm xúc của mình, không thể lần nào cũng nổi nóng ngay trước mặt cô được.
Ai ngờ lúc này cô gái đang mơ mơ màng màng kia lại không sợ chết châm thêm lửa: “Đúng rồi, em phải đưa trà sữa cho cô ấy nữa.”
Cô vừa nói xong, lý trí cố gắng duy trì của cậu thiếu niên cuối cùng cũng tan rã.
Còn muốn gặp anh ta?
Anh siết chặt cổ tay cô, dùng sức gỡ năm ngón tay cô, cướp cốc trà sữa chưa khui kia rồi đi đến thùng rác bên đường.
Giây tiếp theo định ném nó thì tay bị người ta bắt lấy.
“Anh làm gì vậy.”
Trương Mạn luống cuống, cũng không biết tại sao anh bỗng nổi giận bèn ngẩng đầu nhìn sắc mặt anh.
Cái nhìn này khiến cô giật thót.
Dưới ánh đèn tù mù, gân xanh trên trán cậu thiếu niên gồ hết lên, đôi mắt đỏ hoe mang theo đau đớn, phẫn nộ, tuyệt vọng và bất lực đến nghẹt thở nhìn cô chằm chằm.
Thế là nửa cơn say còn lại của Trương Mạn cũng bay mất.
Đầu óc váng vất bắt đầu xoay chuyển, cô nhớ lại tất cả những chuyện vừa xảy ra và đoạn đối thoại của hai người mới biết phỏng chừng anh đã hiểu lầm.
Cô khiến anh khó chịu rồi.
Trương Mạn lòng khó chịu không thôi, nhìn anh khó chịu cô càng khó chịu gấp trăm lần, thế là hai mắt cũng đỏ hoe.
“Trà sữa này không phải của đàn anh Trình, là Lưu Mục Mộc bảo em mua, cô ấy còn trả tiền rồi.
Anh coi nè, cô ấy đưa em hai mươi tệ, đây là tiền thừa này…”
Cô vội lục túi áo, chợt nhớ ra cô đã dùng số tiền thừa mua trà sữa cho mình, thế là tiu ngỉu đổi giọng: “Ồ, tiền thừa bị em tiêu hết rồi.”
Nói xong tự cô cũng cảm thấy mình như đang nói dối liền cuống đến mức nước mắt trào ra, trong tiếng giải thích xen cả tiếng nức nở: “Thật sự là Lưu Mục Mộc bảo em mua cho cô ấy mà, tối nay nhóm em liên hoan ở ngã năm nên cô ấy bảo em mua cho cô ấy cốc trà sữa size lớn…”
“Đàn anh Trình nói anh ấy đến Bắc Hàng có việc vì vậy mới thuận đường đi cùng xem, em cũng không biết sao anh ấy đi theo em đến tận cổng trường… hôm nay em uống rượu nên đầu óc không linh hoạt, thật sự không để ý…”
Đương tính lải nhải tường tận từng chi tiết nhỏ để giải thích cho rõ ràng thì bỗng bị lấp kín miệng.
—— Nụ hôn đến muộn sau nửa năm vừa nóng bỏng vừa gấp gáp, thậm chí còn mang theo xót xa và tủi hờn.
Cậu thiếu niên giữ chặt hai tay cô, dùng môi chiếm giữ cô rồi trằn trọc mút vào.
Đã nửa năm anh không được ôm cô, không được hôn cô, nào ngờ vừa trở về lại nhìn thấy cô trong vòng ôm của người khác.
Đến lúc này đại khái anh cũng biết mình đã hiểu lầm nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn tức anh ách, thật sự là trong lòng khó chịu lắm mà không có chỗ phát tiết.
Thế là anh cắn mạnh cô một cái.
Trương Mạn bị hôn tới choáng váng, đầu óc lại bắt đầu xoay mòng mòng song đang say trong nụ hôn quen thuộc của cậu thiếu niên thì bỗng bị anh cắn một cái đau đến mức thốt ra tiếng.
Tủi thân lắm chớ: “… Tại sao anh cắn em.”
“Anh ta có từng hôn em như vậy không?”
Giọng cậu thiếu niên cứng nhắc, mang theo cơn giận đùng đùng, nhưng ngón tay lại nhẹ nhàng mơn trớn khóe mắt cô, giúp cô lau sạch vết lệ.
Trương Mạn trừng to mắt: “Anh nói cái gì đó? Dĩ nhiên không có, anh ấy hôn em làm gì?”
Nói xong, cô nhìn khóe mắt đỏ ửng của cậu thiếu niên, lòng càng khó chịu tợn.
Kiếp trước Tần Soái hẹn cô đi xem phim, anh cũng nổi điên như vậy, bây giờ anh nhìn thấy Trình Tử Mặc ôm cô nhưng vẫn có thể bình tĩnh kiềm chế bản thân, dịu dàng lau nước mắt giúp cô.
Rõ ràng mắt đã đỏ hoe, cả người trông rất tuyệt vọng, thậm chí đôi tay đang ôm cô cũng khẽ run rẩy nhưng dẫu có không cầm được cắn cô thì cũng cắn có chừng mực.
Anh thà rằng mình bị thương cũng không nỡ cắn cô bị thương.
Cậu thiếu niên này dường như yêu cô nhiều hơn cô nghĩ.
Trương Mạn mếu máo, lại muốn khóc rồi.
Cô ngẩng gương mặt bị rượu hun tới đỏ rực lên, thật thà duỗi ba ngón tay đưa lên qua đỉnh đầu: “Em xin thề, tuyệt đối tuyệt đối không có, trước hôm nay em không hề biết anh ấy có ý với em, vừa nãy anh ấy đột ngột ôm em em ba bảy hai mốt đẩy anh ấy ra ngay, đang tính từ chối anh ấy thì anh đến ạ.”
Giọng cô vừa mềm mại và nhẹ nhàng, nói xong liền ôm lấy anh, khóc thút thít: “Thật đấy bạn trai, anh tin em nhé, em thích anh nhất, không đúng, em chỉ thích anh thôi.”
Già một phút sau cô mới nghe thấy cậu thiếu niên đáp lại: “… Ừm.”
Giọng rất khàn, mang theo âm mũi, cũng không biết là “Ừm” hay là “Hừm” nữa.
Trương Mạn lòng vừa xót xa vừa ngọt ngào, ôm anh thêm một lát mới kiễng chân thơm lên má anh: “Vậy anh về kí túc xá với em nhé? Đưa trà sữa cho Lưu Mục Mộc xong tối nay hai chúng ta… về nhà ha.”
“… Ừm.”
…
Để tiện cho cuộc sống hai người mà vừa lên năm nhất đại học Lý Duy đã mua một căn hộ ba phòng ngủ một phòng khách trong khu Hải Điện gần đại học B.
Hồi đấy Trương Mạn không cảm thấy anh xài tiền bừa bãi, vì dù sao cô cũng biết trong tương lai giá phòng ở Bắc Kinh sẽ tăng chóng mặt, thậm chí cô còn xúi chú Từ mua một căn.
Trước đó bọn họ học cùng nhau bốn năm, cuối tuần hoặc ngày nghỉ sẽ về đấy ở, mỗi tháng Trương Mạn sẽ cùng anh đến bệnh viện một lần làm điều trị tâm