Bốn giờ sáng, khách sạn Stockholm.
Trương Mạn nói về quá khứ, càng nói càng hưng phấn, sau đó tỉnh như sáo.
Dù sao thì lễ trao giải đã kết thúc, ngày mai có thể ngủ nướng.
“Chồng ơi, vừa hay lần này em xin nghỉ một tháng, tạm thời phía bên trường anh cũng không đi làm, chúng ta nán lại khách sạn một ngày, ngày kia đi Ý chơi nhé? Có thể đi loanh quanh Địa Trung Hải, Tây Ban Nha, Pháp, Croatia…”
Cô vừa nói vừa lắc lắc cánh tay người đàn ông, ghé đến trước mặt anh, hai mắt lấp lánh: “Nhé nhé? Sau khi Thần Thần chào đời, chúng ta hiếm khi có thế giới của hai người.”
Bình thường công việc anh rất bận, mà cô cũng vậy, mở một phòng khám tâm thần ở khu vực Princeton, hàng ngày sau khi tan làm còn phải chăm sóc Thần Thần.
Nghĩ kỹ lại thì lần cuối cùng hai người cùng nhau đi du lịch là ba năm trước, ở Cuba.
“Ừm, em muốn đi đâu tôi đều đi với em.”
Giọng người đàn ông trầm hơn hồi còn đi học một chút, có loại hấp dẫn lắng đọng theo năm tháng, song thứ duy nhất không thay đổi đó chính là sự dịu dàng thấp thoáng trong lời nói của anh.
Anh vừa nói vừa bật đèn đầu giường, xoay sang nhìn cô.
Cái nhìn này bỗng khiến anh sững sờ hồi lâu.
Trương Mạn bị anh nhìn tới bối rối, bèn che mặt lại: “Anh làm gì thế, ánh mắt này… có phải đã nhìn thấy nếp nhăn của em rồi không? Năm nay em đã ba mươi lăm tuổi nhưng chỉ có một cái, có mỗi một cái! Cũng là già nửa năm trước mới có… tính ra thì em đã chăm sóc rất tốt đó! Không cho phép anh nhìn em, hừ, nửa đêm nửa hôm rồi, em không trang điểm.”
Cô vừa nói vừa thở phì phò quay qua chỗ khác: “Đúng đấy, ở trường anh nổi tiếng như vậy, biết bao sinh viên nữ trẻ trung xinh đẹp đi trên đường nhìn thấy anh đều không gọi anh là giáo sư mà gọi anh là nam thần, có phải bây giờ anh nhìn em không vừa mắt không?”
Nói thì nói như thế nhưng khóe miệng lại hơi cong lên.
Dĩ nhiên cô tự có đáp án, song lại muốn nghe anh nói hết lần này tới lần khác.
“Mạn Mạn…”, người đàn ông nghiêng người qua, nâng mặt cô lên, hôn xuống, “Sau này em sẽ có thêm cái nếp nhăn thứ hai, thứ ba, mà da tôi cũng sẽ lốm đốm đồi mồi… chúng ta đều sẽ già, cảm ơn em có thể cùng già với tôi.”
Anh chạm vào vết chân chim nơi khóe mắt cô, ánh mắt dần sâu.
—— Ngày còn trẻ tôi từng cho rằng, khi đó tôi yêu em, yêu đến công thành phá trại.
Nhưng bây giờ tôi mới biết, mỗi ngày tôi đều yêu em nhiều hơn ngày hôm qua.
Trương Mạn nghe thấy lời này của anh, thoạt đầu hơi tức giận, nếp nhăn thứ hai, thứ ba là cái gì hả?
Nhưng nghe nghe không hiểu sao mũi bỗng cay xè.
Đúng nhỉ, sau này bọn họ đều sẽ già, tóc sẽ trắng xóa, nếp nhăn sẽ nhiều, da sẽ chảy xệ, và sẽ xuất hiện rất nhiều đồi mồi.
Nhưng cùng già với anh, chính là tâm nguyện duy nhất cô ấp ủ trong suốt bao nhiêu năm qua.
Sau khi cảm động xong cô vẫn không quên vừa rồi anh sững sờ: “Vậy anh nhìn em như vậy làm gì?”
Lý Duy ôm chầm lấy cô, nở nụ cười dịu dàng hiếm thấy: “Tôi trông thấy ánh mắt lấp lánh của em nhìn tôi, bỗng nhớ đến năm ấy lúc hai ta kết hôn.
Tôi còn nhớ khi đó tôi đeo nhẫn cho em, em đứng trên khán đài khách sạn, có biết bao bạn bè và người thân nhưng em cứ nhìn tôi bằng ánh mắt sáng lấp lánh và ngốc nghếch như vậy, sau rốt bỗng òa khóc rồi quên bẵng phải đeo nhẫn cho tôi.”
Cảnh tượng đó cả đời này cũng sẽ không quên được.
Trương Mạn đẩy đẩy anh: “Hừ, anh mới không hiểu đâu.”
Trong suy nghĩ của anh, hai người bắt đầu ở bên nhau từ lớp mười, nhưng cô đã sống hai đời.
Chỉ có cô biết, tất cả những điều này khó khăn nhường nào.
Song cô nhớ rằng cô không chỉ khóc trong hôn lễ, mà cái ngày trước hôn lễ cô đã khóc tan thành nát trại trong phòng khách sạn ở Bắc Kinh.
…
Năm ấy, cái hôm Lý Duy về nước gặp được Trình Tử Mặc là lần đầu tiên của bọn họ.
Ngày đó ở trên giường Trương Mạn nghe rõ rành rành anh cầu hôn với cô, nhưng nửa tháng sau anh không hề nhắc đến nữa.
Cô lén thăm dò anh mấy lần song anh cứ tránh suốt, chuyện này khiến cô rất hụt hẫng nhưng thí nghiệm và luận văn đang đi đến giai đoạn cuối, ngày nào cũng bận sấp mặt nên cô không có lòng dạ truy xét đến cùng.
Hôm nay hơn tám giờ tối, cuối cùng cũng coi như Trương Mạn sửa xong luận văn bản cuối cùng trong phòng thí nghiệm và gởi cho giảng viên hướng dẫn.
Cô nằm bò trên bàn một chặp, tâm trạng hơi suy sụp, sau rốt vẫn phải nê một đống đồ quay về ký túc xá.
Trong ký túc xá, Lưu Mục Mộc lần đầu tiên không chơi game mà đang viết báo cáo môn gì đó, trông thấy cô về thì hơi ngạc nhiên.
“Mạn Mạn, hôm nay sao cậu về đây thế? Không phải gần đây cậu đều về ‘yêu sào’ của hai bọn cậu hả?”
Trương Mạn ném chồng giáo trình tham khảo, sổ tay thí nghiệm và lả tả luận văn tham khảo lên bàn, mệt mỏi nhéo nhéo mi tâm, ngồi co quắp trên ghế.
“Bây giờ đừng nhắc anh ấy với tớ…”
Cuối cùng cũng coi như cô hoàn toàn hết bận nên dĩ nhiên nhớ đến chuyện tồn đọng trước đó.
Anh… quả nhiên đã học được thói xấu sau một năm ở Mỹ.
Đâu ra như vậy, lần đó ở trên giường nói hay lắm, tại sao sau đó không nhắc đến nữa hả? Sẽ không phải vì lên giường với cô nên mới nói đó chứ?
Thật ra dĩ nhiên cô thực lòng tin tưởng anh, nghĩ có lẽ anh đã quên song ít nhiều gì cũng cảm thấy hụt hẫng.
Cầu hôn không phải là chuyện lớn sao? Tại sao có thể nói xong liền quên chứ?
Thật sự á, tại sao những chuyện khác anh không quên hả? Từ sau khi bọn họ có lần đầu tiên dường như tối nào anh cũng muốn cùng cô… mà lần sau luôn khốc liệt hơn lần trước.
Lưu Mục Mộc nghe cô nói như vậy liền hóng hớt sáp đến: “Sao thế, cãi nhau hả?”
Trương Mạn không chắc chắn nên chỉ nói mé mé: “Cậu nói… nếu một người đàn ông đột nhiên cầu hôn nhưng sau đó anh ta không nhắc đến nữa là tình huống gì?”
Chuyện kiểu này cả hai đời cô đều không có kinh nghiệm, lúc đó chú Từ cầu hôn Trương Tuệ Phương không phải rất dứt khoát sao? Làm gì có chuyện nói ra rồi quên..
Song sự chú ý của Lưu Mục Mộc không nằm ở đấy: “Đậu móa, không phải chứ? Trùm cuối cầu hôn cậu hả? Hai cậu trẻ như vậy, woa… cầu hôn như thế nào hả?”
Trương Mạn bị ánh mắt nhiệt tình của cô ấy nhìn đến mức mặt thoáng đỏ: “Cũng không như thế nào cả, chính là anh ấy đột nhiên nói anh ấy đã tròn hai mươi hai tuổi, hỏi tớ có muốn kết hôn với anh ấy không…”
Ánh mắt Lưu Mục Mộc vẫn bling bling: “Ở đâu? Nhà hàng cao cấp? Bữa tối ánh nến? Có hoa tươi và nhẫn không? U là trời, trùm cuối giàu như vậy, có phải đã mua cho cậu một cái trứng bồ câu to tổ nhỉ?”
Trương Mạn há miệng, nghẹn nửa ngày mới lên tiếng: “Không… chỉ là nói ở nhà.”
“Ở nhà? Thế nói lúc nào hả?”
“Thì là… là ở…”, Trương Mạn da mặt mỏng như vậy, sao có thể nói là ở trên giường được, “Ừm, nói lúc ăn cơm.”
“Ồ, như vậy sao, vậy có thể là cậu