Sau khi kết thúc nụ hôn dài, Khương Lục ngồi dậy ôm Dương Lâm đặt cậu ngồi lên đùi mình.
Tư thế của hai người bây giờ là Dương Lâm ngồi trên đùi Khương Lục đưa lưng về phía anh, anh thì vùi đầu vào cổ cậu.
Dương Lâm thấy đây là phòng làm việc ở bệnh viện mà bị anh ôm ngồi lên đùi như vậy, cậu không quen, đôi tai bị mái tóc hơi dài chưa kịp cắt che đi đã đỏ lên một mảng.
" Anh thả em xuống đi" Tai và cổ đều đỏ cậu ngượng ngùng bảo anh.
" Không thả, cục cưng bảo bối cảm ơn em đã chịu trở về bên anh" Anh ôm chặt cứng cậu từ phía sau mặt thì vùi vào trong cổ cậu, giọng nói không dấu được sự vui vẻ và hạnh phúc.
Trên người cậu thoang thoảng mùi nước khử trùng của bệnh viện, cậu ngửi thấy đã quen nhưng cậu sợ anh chê ngửi không quen muốn đẩy anh ra thì lại nghe giọng anh vang lên:"Em thơm thật".
" Nói gì đó, người toàn nước khử trùng khó ngửi chết đi được" Cậu nghe anh nói thì ngại ngùng, đành dùng những lời lẽ đanh thép để dấu đi sự ngại ngùng đó:" Với đừng có kêu cục cưng này cục cưng nọ ghê chết đi được".
" Em là cục cưng của anh, anh cứ thích kêu, trên người cũng không khó ngửi" Anh nghe cậu nói thì biết tỏng cậu đang ngại nhưng cứ muốn trêu chọc cậu.
Cảm giác tìm được người yêu đã mất, hạnh phúc biết bao nhiêu.
" Thôi đi, anh đi về nhà đi ở đây thêm phiền" Nghe anh nói cậu càng ngại hơn, có trời mới biết bao năm qua tuy cậu lãnh đạm khó gần với người ngoài nhưng khi ở trong lòng người mình yêu thì cậu vẫn rất ngại có được không.
" Gần sáng luôn rồi, anh ở lại chờ em.
Mà lúc nãy anh nghe y tá nói em muốn đổi lịch làm việc?" Nghe cậu muốn đuổi anh về thì anh nhanh chóng trả lời, sau đó quay qua hỏi chuyện khác.
" Ừm, mấy năm rồi nên thay đổi một chút" Nghe câu hỏi của anh cậu hơi im lặng, rồi nhẹ giọng trả lời.
Vốn khi cậu gặp lại anh đã có suy nghĩ rằng sẽ không lựa chọn các lịch làm ca đêm nữa.
Ở bệnh viện các bác sĩ đều muốn ban ngày đi làm ban đêm về với vợ con gia đình, hay đi chơi với người yêu.
Cậu thì về nhà một căn nhà trống rỗng nên cậu không muốn, cậu muốn mình luôn bận rộn để quên đi, dù gì ban đêm cũng là lúc con người mình yếu lòng nhất.
Cậu cũng có lúc làm buổi sáng nhưng tối cậu thường xuyên tăng ca nên thường thì đêm xuống cậu không về nhà nhưng nay thì khác rồi.
Cậu nhìn anh người đang đặt cằm trên vai cậu hai tay vòng qua ôm lấy cậu nhắm mắt thì nghĩ gặp lại anh rồi không cần tự dằn vặt mình nữa".
Anh vẫn giữ nguyên tư thế ôm cậu vùi mặt vào cổ cậu, anh dụi dụi đầu vào cổ cậu làm nũng.
Xưa nay anh vẫn nghĩ rằng ở trước mặt người mình yêu thì mình không cần che dấu gì cả, làm nũng với người yêu của mình không có gì đáng xấu hổ cả.
Hạnh phúc không phải là được ở cùng người mình yêu vui đùa làm nũng hay sao?
Vậy nên khi ở trước mặt cậu, anh không ngại làm ra những hành động trẻ con để thu hút cậu.
Nói anh con nít cũng được nhưng anh không muốn cậu chú ý tới ai khác ngoài anh cả.
" Vậy tối chúng ta có thể ăn cơm cùng nhau rồi, trưa anh còn có thể đem cơm đến bệnh viện cho em nữa" Anh nói.
" Chuyện đó tính sau đi" Cậu đẩy anh ra đứng lên đi về phía bàn làm việc bắt đầu xem lại bệnh án.
Cậu nhìn đồng hồ 3h05p, hay thật thế mà ngồi nói chuyện với anh lâu vậy rồi mà không bị làm phiền.
Có thể nói là do anh may mắn chăng? Nên nói chuyện với anh lâu như vậy mà không có ca mổ hay chuyện khẩn cấp.
Bình thường cậu trực một đêm phải có tới 2 ba ca mổ đêm.
Anh thấy lồng ngực của mình trống rỗng, hơi ấm khi cậu rời đi vẫn còn lưu lại.
Anh thầm nghĩ nếu có thể được ôm cậu suốt thì hạnh phúc biết mấy.
Nhưng cậu sẽ không để anh ôm nữa.
" Anh ngủ chút đi, lát nữa em đánh thức anh dậy thức cả đêm chắc anh mệt lắm" Cậu thấy anh cứ nhìn mình nên mở miệng nói.
" Em không mệt thì anh cũng không mệt đêm nào em cũng thức anh có thấy em kêu ca gì đâu" Anh hơi mất hứng đáp lại.
.....
Cuối cùng thì anh vẫn bị cậu một mắng hai nói ngọt để anh đi ngủ một chút.
Cậu thức thì có cả sáng mai để ngủ còn anh phải đi làm.
Mặc dù anh nói với cậu anh có thể không đi làm nhưng thân là giám đốc không đi làm sao mà được.
Anh vẫn nằm trên ghế sopha để ngủ, còn cậu thì ngồi trên ghế trên bàn làm việc coi lại bệnh án lúc quá mỏi mắt thì dựa lưng ra ghế nhắm mắt dưỡng thần một chút.
Cảm giác khi có người mình yêu bên cạnh thật hạnh phúc và ấm áp biết bao nhiêu.
Thời gian cứ thế trôi qua cậu đã ngồi được 2 giờ đồng hồ, anh cũng ngủ được 2 giờ.
Bên ngoài cửa sổ phòng bệnh, đã lờ mờ nghe thấy tiếng của người đi đường.
Qua thêm 30 phút nữa, ánh sáng mặt trời đã muốn le lói ngoai lên muốn thay thế cho mặt trăng để tỏa sáng.
Người nằm trên ghế đã tỉnh, rất lâu rồi anh không được ngủ một giấc yên ổn như vậy, có lẽ là do niềm vui lúc chập sáng khiến anh vui vẻ, cũng có thể là do biết rằng cậu vẫn luôn ngồi bên cạnh.
" Dậy rồi à?" Anh nghe cậu hỏi.
" Ừm".
" Ang đi rửa mặt cho tỉnh ngủ chút đi, lát em với anh đi ăn sáng" Nghe anh trả lời cậu nói