Nhận chỉ thị từ Khương Lục, Trần Miễn đi ra ngoài thực hiện.
Trong phòng làm việc bây giờ chỉ còn một mình Khương Lục đang ngồi suy tư.
Anh suy nghĩ việc anh và cậu ở bên nhau khó chấp nhận vậy ư.
Lý do gì mà mẹ anh lại không chấp nhận cậu, cậu ưu tú như vậy.
Anh vẫn luôn thắc mắc nhưng không ai có thể đưa ra cho anh một lý do.
8 năm trước cậu rời đi vì một lý do hết sức vô lý cho đến bây giờ anh cũng không tin cái lý do vô lý kia của cậu.
Nhưng cậu bây giờ không muốn nói, mẹ anh thì chắc chắc không bao giờ chịu nói ra.
Đã từng điều tra nhưng tất cả đều không có kết quả.
Bây giờ anh không muốn hỏi cậu, nếu bây giờ anh hỏi chưa chắc cậu đã nói, mà có thể làm cho mối quan hệ của cả hai càng khó khăn hơn.
Anh không muốn làm cho mối quan hệ chỉ mới hàng gắn này bị nứt ra nữa.
Trước tiên giải quyết những người không liên quan trước, đợi đến lúc cần biết thì chắc chắc sẽ biết.
Trước hết trưa nay anh cần có một nhiệm vụ quan trọng, không rảnh đâu mà để ý tới mấy kẻ không đâu.
Bây giờ không có gì quan trọng bằng Lâm Lâm của anh cả.
.....
Anh bận rộn cả ngày cuối cùng cũng học được chút ít.
Đúng, anh dành cả ngày nay để đi học nấu ăn.
Cậu nói cậu muốn ăn cơm anh nấu, mặc dù cậu chỉ nói đùa nhưng anh biết đó là điều cậu suy nghĩ nên cậu mới buộc miệng nói ra như vậy.
Nếu cậu muốn anh không ngại vì cậu học, Khương Lục anh đã từng là một học sinh phá hoại cá biệt, gặp được cậu, vì một câu nói vô ý của cậu mà có thể chăm chỉ học hành.
Giờ chỉ có học nấu vài món thì có khó gì.
Anh dành cả ngày học nấu được hoàn chỉnh vài món đơn giản, đầu bếp dạy anh, nói nấu ăn thì phải học từ từ không học được trong một sớm một chiều.
Anh muốn chiều nay mình tự đi siêu thị về nấu cho cậu ăn thử tay nghề của mình.
....
Bên này Dương Lâm còn không biết gì về chuyện của Tôn Phương cậu thức cả đêm sau khi ăn sáng xong thì có làm ít việc sau đó thì đi ngủ.
Một giấc ngủ thế mà qua luôn cả bữa trưa, lúc cậu thức dậy đã gần 4h chiều cậu không dậy mà nằm im trên giường nghĩ lại những gì sáng nay nghe anh nói lại muốn cười.
Thế mà còn đi siêu thị.
Khương Lục ngày xưa cũng vậy, khi yêu anh cậu chưa bao giờ thấy mình là người bị thiệt, đã qua quá lâu nhưng những chuyện của cả hai cậu vẫn nhớ như in.
Đó là một buổi chiều nọ, cậu vô tình nói với anh rằng cậu muốn ăn một món bánh ở xe bánh rán buổi sáng, nhưng quán đó bán rất ít khi họ đi học thì xe bánh rán đó đã không còn bán nữa.
Cậu đã mấy lần dậy sớm muốn mua nhưng lần nào cũng mua không được.
Lúc đó cậu và anh đang đi trên đường trên vỉa hè của đường cái lớn cái nắng chiếu xuống đầu cậu, anh dùng tay che bớt cái nắng giúp cậu, lắng nghe cậu nói trong im lặng.
Lúc đó cậu nói anh đi bên cạnh che nắng giúp cậu nhưng rõ ràng ánh nắng đang rọi xuống đầu anh nhưng anh không quan tâm, chỉ lo che đi chút nắng đang len lõi muốn rọi xuống người cậu.
Sau buổi chiều hôm đó cứ nghĩ đó chẳng qua là vài câu nói chuyện lúc rảnh.
Nhưng sáng ngày hôm sau cậu lại thấy anh cầm theo một túi bánh rán của xe bán bánh rán nọ đặt trên bàn của cậu.
Lúc đó cậu bất ngờ lắm, mới hỏi anh sao lại mua được vậy thì anh trả lời hời hợt " Ai bảo em cứ lải nhải bánh rán của xe này ngon anh cũng muốn ăn thử ai biết nó lại dỡ như vậy".
Nghĩ lại chuyện cũ khóe miệng cậu câu lên hơi mỉm cười.
Lúc này cậu nghe ngoài cửa có tiếng chuông cửa.
Cậu ngồi dậy mang dép đi mở cửa.
Cậu đi dép vào ra ngoài mở cửa.
Thấy người đứng ngoài cửa thế mà lại là Khương Lục tay cầm lùm đùm lề đề thì không hỏi hết hồn.
Cậu nhanh chóng mở cửa cho anh vào rồi hỏi.
" Anh mua gì mà nhiều vậy, còn cầm nặng như vậy coi lại bị đau dạ dày" Cậu giúp anh cầm vài túi đồ.
Anh vội vàng lên tiếng ngăn cậu cầm mấy túi đồ:" Em đừng động để đó anh cầm, em mau vào trong đi".
" Em giúp anh, anh cầm nhiều vậy có hết không?" Cậu nhìn anh lùm đùm lề đề mà tội.
" Có gì không hết anh chỉ đặt chúng vào thang máy sau đó lại cầm chúng từ thang máy lại đây có