Trái ngược với suy nghĩ lúc đầu của Nhật An, cậu cứ ngỡ cô nặng lắm, ai ngờ chở nhẹ như không.
Xe chầm chậm lăn bánh trên đường lớn, cô gái ngồi đằng sau mím môi, cụp mắt không nói gì, vẻ mặt trầm tư.
Đột nhiên tới đoạn xóc, tay lái cậu khẽ run, chệch hướng một cái suýt thì đâm vào vỉa hè.
Cẩm Anh vội phản ứng, tay siết càng chặt cặp người phía trước.
"Cậu có biết đi xe đạp không vậy? Nếu không thì để tớ chở cậu."
Nhật An sẽ không nói vừa rồi là cậu cố ý đâu.
Gì chứ, cô bạn này còn đòi chở cậu, cậu còn chưa mất giá tới mức đó.
Thiếu niên xuỳ một tiếng: "Tôi đã nói tôi chưa từng chở ai rồi mà."
Cẩm Anh càng không yên tâm hơn, suốt đường về đều túm chặt cặp cậu.
"Đến nơi rồi đấy, cậu mau xuống đi." Thanh âm trầm thấp vang lên.
Thiếu nữ bước xuống, lí nhí nói lời cảm ơn, còn dặn dò: "Cậu về nhớ đi đường cẩn thận."
Nhật An nhếch khóe môi: "Không cần, nhà tôi ở ngay đây."
Nói rồi hếch cằm chỉ về phía khu nhà B gần đó.
Cẩm Anh: "..." Cậu không cần phải khoe khoang mình là người có tiền đến thế đâu.
Chỗ gia đình cô ở là khu nhà A dành cho hộ gia đình tầm trung, còn khu B kia chính là dành cho người có tiền, chỉ cách khu A vài bước đi bộ.
Ở gần vậy nhưng sao Cẩm Anh không hề chạm mặt cậu? Vì thiếu niên sống rất tùy hứng, nếu như cô đến lớp sớm thì phải gần sát giờ cậu mới tới, không đi muộn đã là phúc đức ba đời rồi.
Khi tan học cũng thế, đôi khi cậu sẽ ra quán net ngồi một hai tiếng trước khi về nhà ăn tối, hoặc đi dạo quanh phố vài vòng, nói chung cậu không thích về nhà sớm, không như học sinh ngoan Cẩm Anh lúc nào cũng về nhà đúng giờ.
Vả lại hai khu nhà nước sông không phạm nước giếng, hàng xóm sống cùng nhau trong khu thì biết nhau thôi.
Bây giờ mới nhận ra cậu ta sống gần cô đến thế, trái đất này quả thực rất nhỏ.
Nhật An cũng không phải người sống ở đây ngay từ đầu.
Cậu sinh ra ở thủ đô, học hết tiểu học bố mẹ cậu đột nhiên không lý do chuyển cậu về quê sống.
Thế là cậu bé Nhật An bắt đầu cuộc sống mới, tiếp xúc với môi trường mới.
Bố mẹ mua cho cậu căn chung cư để cậu ở một mình, thậm chí còn mời giúp việc mà mình tin tưởng đến chăm cậu.
Mỗi khi cậu về nhà chỉ thấy cơm dẻo canh ngọt bày sẵn trên bàn, bác giúp việc đã về từ bao giờ.
Quay trở lại thời điểm hiện tại, thấy Cẩm Anh giương mắt nhìn chằm chằm mình, Nhật An cảm thấy có chút thiếu tự nhiên.
Cậu hắng giọng: "Cậu còn đứng đó trừng tôi làm gì, không mau vào trong nhà kẻo bố mẹ lo."
Câu nói của cậu kéo cô thoát khỏi những dòng suy nghĩ.
Chết rồi, lát nữa cô phải giải thích với bố mẹ sao đây?
"Nhưng xe đạp của tớ