Cậu chàng cùng Gia Bảo tròn xoe mắt nhìn: "Nhật An, mày gia nhập đám côn đồ từ lúc nào vậy?"
"Im đi."
Thiếu niên không còn vẻ bụi bặm của ngày hôm qua.
Tuy thương tích đầy mình chưa hết nhưng trông cậu vẫn đẹp trai khó tả.
Mọi hôm Nhật An làm thiếu niên thờ ơ lãnh đạm thì hôm nay cả người cậu toả ra sự trưởng thành, nghiêm nghị hiếm thấy.
Ngay đến cô giáo cũng khá bất ngờ, xuống kiểm tra cậu từ đầu tới chân.
"Em có vẽ linh tinh gì lên người không đấy?"
Sau khi biết tất cả đều là thật cô mới bảo: "Đám con trai các em đừng nô đùa quá trớn."
Cẩm Anh ngồi cạnh im lặng, may thay cô chỉ bị thương nhẹ, nếu không sẽ làm giáo viên chú ý mất.
Có lẽ Linh Chi bị dọa sợ khiếp vía, từ đó chẳng thấy cô ta bén mảng gần Cẩm Anh nữa, những người gây chuyện với cô không hết nhưng ít đi hẳn.
Phi vụ hack camera cứ thế bị hoãn lại mấy hôm.
Dạo gần đây có lịch khảo sát đội tuyển học sinh giỏi, đám học sinh đều lo chuyện học hành của mình nên chẳng ai rảnh để ý linh tinh.
Minh Đức cắn khớp hàm cồm cộp: "Tiêu rồi, tao đã học gì đâu, tao mà bị văng khỏi đội tuyển mẹ tao sẽ không để yên cho tao."
Cậu chàng sợ nhất là tịch thu đồ điện tử.
Khảo sát vào cuối tuần, Cẩm Anh đang đứng trước cửa phòng thi đọc kĩ thành ngữ và từ vựng, biết đâu trúng câu nào hay câu đó.
"Cẩm Anh, cậu mang mấy bút cho tớ mượn một cái?"
Cô rời mắt khỏi trang giấy, nhìn Nhật An: "Sao lần nào đi thi cậu cũng quên bút vậy?"
Thiếu niên xoa xoa cánh tay, biểu cảm khuôn mặt phong phú: "Đau quá."
Cẩm Anh mềm lòng lập tức lôi hộp bút đưa cậu mấy chiếc: "Đây cầm lấy, của cậu hết."
Nhật An đạt được mục đích liền hài lòng rời đi.
Cẩm Anh ngẫm nghĩ, hình như ai đó càng ngày càng thiếu liêm sỉ.
Kết quả của bài kiểm tra được công bố vài ngày sau đó.
Minh Đức hồi hộp, chọn 10 người thì cậu nằm đúng trong top 10.
Mẹ cậu chàng nổi giận lôi đình thu hết điện thoại máy tính của Minh Đức.
Cậu chạy theo năn nỉ: "Mẹ ơi con không bị loại là được rồi mà."
Vừa nói vừa giơ móng vuốt cố giữ lại cái điện thoại.
Bà Nguyệt tát thẳng vào mu bàn tay con trai: "Chọn đi thi có 7 người thôi, con học chểnh mảng vậy thì thi sao?"
Minh Đức bĩu môi, vốn dĩ cậu cũng chẳng có ý định đi thi.
"Thái độ gì thế hả? Lên tầng học bài ngay cho mẹ."
Cậu chàng chán nản bỏ về phòng.
Nhưng khó đâu gỡ tới đó, chiêu thu đồ cũ rích này không ngăn được Minh Đức.
"Mẹ cho con đến nhà Nhật An học nhóm nhé."
Bà Nguyệt nhớ mang máng hình như Nhật An hay được các thầy cô giáo khen về thành tích học tập, mà lần này thằng bé thi Toán đoạt hạng nhất.
"Được, nhớ phải học hỏi bạn bè đấy."
Minh Đức tươi hơn hoa chìa tay trước mặt bà: "Mẹ đưa con điện thoại để liên lạc."
Sau đó trên tay cậu chàng xuất hiện một cái cục gạch.
"Dùng tạm đi con, bà ngoại không dùng nữa nên mẹ mới xin về."
Minh Đức kiềm chế xúc động muốn nhảy sông, tay run run nhận món quà từ mẹ.
Khi cậu chàng gọi tới, Nhật An trông số lạ suýt thì tắt điện thoại.
"Khoan, là tao Minh Đức đây, mày có nhà không để tao qua?"
Nhật An đoán tình hình chắc bị thu điện thoại rồi.
Biết trước cậu ta sẽ sang nhà mình nhờ vả cộng thêm than thân trách phận, Nhật An đáp: