Phúc Quý Ngân ngượng ngùng cười, đặt Tinh Quang xuống, “Tớ đột nhiên nhớ ra chúng ta cũng có gọi món này nên mới…”
“Ăn đi!”
Tần Mộ Ngôn ở một bên, hờ hững đẩy miếng sườn qua.
“Cảm ơn chú!”
Tinh Quang leo lên ghế, vừa ăn miếng sườn, vừa ngang nhiên quan sát Tần Mộ Ngôn.
Chú đẹp trai này là chồng của quý cô xinh đẹp sao?
Chú ấy đẹp trai thật.
Còn đẹp trai hơn cả chú Vương.
Trong lòng cô bé có chút chán nản nghĩ rằng cho dù chú Vương có đến đây tranh giành quý cô xinh đẹp đi chăng nữa thì…chú ấy cũng không có cửa đúng không?
Cô bé càng nghĩ càng chán nản, miếng sườn xào chua ngọt kia chẳng mấy chốc không còn mùi vị gì nữa cả.
Cuối cùng, cô bé dừng ăn, với tay lấy ly nước bên cạnh.
Nhưng hương vị của ly nước này…
Ngay khi cô bé nhấp một ngụm, cô bé đã nhận thấy hương vị có gì đó không ổn nhưng thứ nước nóng hổi kia đã bị cô nuốt vào bụng.
Đột nhiên, một bàn tay to lớn với những ngón tay thon dài giật lấy chiếc ly đang nằm ở trên tay cô bé.
Giọng nói trầm thấp, nghiêm nghị của người đàn ông vang lên bên tai, “Ai cho phép cháu uống thứ này?”
Giọng nói quá nghiêm nghị khiến Tinh Quang co quắp người lại trong vô thức, “Cháu…”
Thôi xong! Chắc chắn cô bé đã làm cho chồng của cô xinh đẹp tức giận, vậy là kế hoạch tiếp cận quý cô xinh đẹp của cô bé tan tành mây khói rồi!
Ngay khi cô bé không biết phải làm gì, Tần Mộ Ngôn đã đứng dậy, bóng người cao lớn của anh cúi xuống, che khuất cả cô bé.
Cô bé kinh sợ, đầu óc choáng váng, nước mắt gần như rơi xuống, “Chú đẹp trai, cháu không cố ý uống rượu của chú…”
Chưa kịp nói xong, bàn tay to lớn của anh đã nhấc bổng cô bé lên.
Ở bàn bên kia, nơi mà Tô Ánh Nguyệt đang len la lén lút kể với Phúc Quý Ngân chuyện của thầy giáo Tần, nghe thấy tiếng ồn ào, cô ngẩng đầu lên.
Cô nhìn thấy Tần Mộ Ngôn đã bế