“Tô Ánh Nguyệt, nếu Trần Ngọc Phương và Huyền Anh có chuyện sẽ không tha cho c‹ Tô Tuấn Thành hung dữ vứt bỏ những lời này lại rồi rời đi.
Tô Ánh Nguyệt đứng ở đó, nhìn bóng lưng của ông ta đang dìu Trần Ngọc Phương rời đi, ánh mắt dần dần lạnh xuống.
Một lúc sau, điện thoại di động của cô vang lên, là Tinh Thiên gọi tới.
Cô biết, chắc chắn cậu nhóc đang sốt ruột đợi cô ở cửa đồn cảnh sát.
Tô Ánh Nguyệt cúp điện thoại rồi xoay người sải bước ra khỏi đồn cảnh sát.
“Anh Tân, đang nhìn cái gì vậy?”
“Không có gì.”
Ở góc đồn cảnh sát, Tân Mộ Diệp cũng nhàn nhạt thu ánh mắt lịai: “Người phụ nữ đó đến đây làm gì?”
Người bên cạnh nhìn bóng lưng của Tô Ánh Nguyệt rồi nói ta đến đây để cho lời khai, một người bạn của cô ta tôi qua bị người ta bắt cóc ngược đãi.”
Người đàn ông gật đầu, sau đó quay lại nhìn người bên cạnh: “Bạn cô ta gặp chuyện, cô ta không sao chứ?”
“Anh thấy cô ta giống như có chuyện gì lắm sao? Cô ta chắc chẳn không sao”
Người đàn ông mỉm cười: “Tân nhị gia, anh sắp độc thân bốn mươi năm rồi, sao, đột nhiên lại có hứng thú với cô gái mới lớn như vậy rồi?”
Tân Mộ Diệp cũng hờ hững liếc nhìn anh một cái.
Bầu không khí xung quanh trở nên lạnh lẽo.
Người đàn ông lúng túng ho khan một tiếng: “Tôi chỉ là tò mò, tại sao anh lại đột nhiên quan tâm một người xa lạ thế thôi?”
“Cô ấy không phải người lạ, trước đây từng gặp qua rồi.”
Tân Mộ Diệp cau mày, liếc nhìn về phía Tô Ánh Nguyệt đã rời đi Nhưng dường như cô không còn nhớ ra anh ta nữa.
Chuyện của năm năm trước, cô ấy… thật sự đã quên hết rồi?
Bên ngoài đồn cảnh sát Tô Ánh Nguyệt trực tiếp mở cửa bước lên xe “Mẹ, bố vừa gọi, bảo chúng ta về nhà cũ ngay!”
Cô vừa lên xe, Tinh Thiên đã nóng lòng nói: ‘Bố đang đợi chúng ta ở cửa nhà cũ!”
Tô Ánh Nguyệt gật đầu, vô thức liếc nhìn quần áo của mình: “Mẹ mặc cái này… có thích hợp không?”
Tuy cô đã từng gặp ông cụ nhà họ Tân trước đây, nhưng hai người anh của Tân Mộ Ngôn, thì đây là lần đầu tiên cô gặp mặt Tân Mộ Ngôn đã sắp già rồi Mặc dù bây giờ anh đã hai mươi tám tuổi, nhưng tuổi của hai người anh của anh ta cũng rất lớn, cả anh hai của anh cũng đã sắp bốn mươi.
Tô Ánh Nguyệt cảm thấy có chút áp lực khi gặp phải hai người anh của anh.
“Không sao đâu!”
Tinh Thiên mỉm cười: “Mẹ đừng sợ! Chú cả và chú hai không phải người xấu đâu!”
Nói rồi,