Tô Ánh Nguyệt nhìn Tân Tinh Thiên một cách bất lực: “Con vẫn chưa ăn xong sao?”
“Ăn mãi không xong vậy?”
Tân Tinh Thiên liếc nhìn trộm Tô Ánh Nguyệt: “Có thể gói mang về cho bố không ạ?”
Cậu bé giống như khẳng định chủ quyền, quay sang nhìn Kỷ Thanh Nam: “Chú đẹp trai đã nhìn thấy bố cháu bao giờ chưa?”
“Bố cháu rất đẹp trai và rất hợp với mẹ!”
Lời nói ngây ngô của cậu bé khiến Kỷ Thanh Nam mỉm cười: “Cậu ba Tân, tôi làm sao mà không biết anh ấy chứ!”
Ở thành phố Dung Hưng, ngay cả khi tôi chưa gặp cậu ba Tân, tôi đã nghe thấy thanh danh của anh ấy rồi.
Đây đúng là một nhân vật huyền thoại, anh ấy là người đã tiếp quản tập đoàn họ Tân ở tuổi thiếu niên, nhờ đó tập đoàn nhà họ Tân khôi phục lại và trở thành doanh nghiệp đỉnh cao của thành phố Dung Hưng.
Thời gian Kỷ Thanh Nam ở lại thành phố Dung Hưng những năm qua khá dài nên những thông tin về huyền thoại cậu ba Tân đã quen thuộc từ lâu.
Chỉ là Người đàn ông quay đầu lại, khẽ nhìn Tô Ánh Nguyệt.
Chỉ không ngờ sở thích của Tân Mộ Ngôn cũng giống như anh ta, thích một người phụ nữ đơn giản, dễ thương và có phần ngốc nghếch đến “Chú cũng đã biết bố cháu từ lâu, như vậy có thể nói bố và mẹ của cháu rất hợp nhau!”
Đôi mắt to tròn ngấn lệ của Tân Tinh Thiên tràn đầy vẻ ngây thơ.
“Bố và mẹ cháu đều giống như nam thần và nữ thần, có đúng không?”
Kỷ Thanh Nam cười híp mắt.
Anh ta biết rẵng anh chàng nhỏ bé này đang tuyên ngôn chủ quyền của Tân Mộ Ngôn.
Nhưng tại sao cậu bé lại phối hợp với anh ta?
Người đàn ông không trả lời, nhẹ nhàng quay đầu liếc nhìn thì đã thấy Tân Tinh Vân và Kỷ Tinh Nguyên mở máy tính lên rồi.
“Chắc là muốn so tài đây!”
“Đương nhiên rồi!”
Kỷ Tinh Nguyên cong môi khinh thường: “Cháu muốn chứng minh cho anh ta thấy, Kỷ Tinh Nguyên là hacker nhỏ tuổi nhưng lại mạnh mẽ nhất!”