Tô Ánh Nguyệt xuống xe, một tay dắt Tinh Vân đang ủ rũ không vui, tay kia dắt Tinh Thiên khuôn mặt tràn đầy tươi vui, đi về phía cửa hàng đồ ngọt.
“Trước đây mẹ rất thích đồ ngọt trong cửa tiệm này”
Tô Ánh Nguyệt ngước mắt nhìn tấm biển lớn trước mặt, vô số ký ức năm xưa hiện về trong đầu.
Lúc đầu khi mọi người chưa biết cô và Tô Huyền Anh bị ôm nhầm, nhà họ Tô thực sự coi cô như con gái ruột của họ.
Vào thời điểm đó, Tô Tuấn Thành và Trần Ngọc Phương sẵn sàng dành cho cô mọi thứ tốt nhất.
Đồ ngọt cũng vậy.
Khi còn là công chúa nhỏ của nhà họ Tô, tất cả những đồ ngọt cô ăn đều là của cửa hàng đồ ngọt Milan.
Về sau thân thế thật sự của cô lộ ra ngoài, cô không có khả năng đến đây “Vậy thì khẩu vị của mẹ và con giống nhau!”
Tinh Thiên cười híp mắt nắm chặt tay Tô Ánh Nguyệt: “Chúng ta cùng nhau vui vẻ ăn bánh ngọt nhé!”
Nói xong cậu nhóc đặc biệt kiêu ngạo liếc nhìn Tinh Vân: “Có người không thích ăn đồ ngọt, vậy thì đừng ăn là được!”
Tỉnh Vân liếc trằng mắt cậu nhóc một cái: “Trong cửa hàng đồ ngọt cũng không chỉ có đồ ngọt.”
Ba mẹ con bước vào cửa hàng đồ ngọt.
Tỉnh Thần vô cùng thích thú nhìn vào một chiếc bánh ngọt tinh xảo trong tủ kính.
“Thật ngại quá.”
Nhân viên phục vụ có chút khó xử: ” Chiếc bánh này đã có một vị khách lầu trên đăt.”
“Vậy thật không may”
Tô Ánh Nguyệt bất đắc dĩ quay đầu nhìn Tỉnh Thiên: “Đổi một cái khác nhé?”
Trên mặt cậu nhóc có vẻ không vui: “Nhưng mẹ ơi, con chỉ muốn cái này thôi!”
Người phụ nữ bất đắc dĩ nhìn nhân viên phục vụ: “Có thể làm thêm một cái nữa được không?”
“Thợ làm chiếc bánh này có việc tạm thời rời đi”
Nhân viên phục vụ cũng rất khó xử.
Một lúc sau, cô ấy mím môi nói: “Để tôi đi hỏi vị khách trên lầu, có lẽ họ có thể chia cho mọi người một nửa.”
“Đối phương cũng là một bạn nhỏ, có lẽ sẽ không ăn hết cái bánh lớn như vậy”
Nói xong, nhân viên phục vụ trực tiếp lấy điện thoại ra bấm gọi Không bao lâu sau, một người đàn ông cao lớn bước xuống lầu: “Ai ó chút khó xử: “Chiếc bánh này đã có một vị muốn chia bánh với tiểu công chúa của chúng ta?”
Giọng nói này…
Tô Ánh Nguyệt nhanh chóng ngẩng đầu, khi nhìn thấy người đàn ông, cô sửng sốt, người đàn ông đó cũng sững lại.
“Cô Tô?”
“Trịnh Chính?”
Người từ trên lầu bước xuống không phải ai khác, chính là Trịnh Chính, đội trưởng đội bảo vệ của đội bảo vệ bé Tinh Nguyên!
Anh ta cau mày chỉ vào chiếc bánh ngọt trong tủ kính: “Vậy