Nhìn thấy cô gái nhỏ làm thế nào cũng không chịu, Kỷ Thanh Nam rất đau đầu.
Lúc này, cửa phòng bao bị đẩy ra.
Người đầu tiên tiến vào là nhân viên phục vụ mang theo bánh ngọt.
Nhân viên phục vụ đưa bánh xong, theo sau là Trịnh Chính mang theo nụ cười trên mặt.
“Công chúa nhỏ, cháu đoán xem chú đưa ai tới đây?”
Kỷ Tinh Nguyên nằm bò trên bàn đầu cũng không ngẩng lên: “Bây giờ ngoại trừ dì Tô ra cháu không có hứng thú với bất cứ ai.”
Trịnh Chính nở nụ cười: “Vậy công chúa nhỏ ngẩng đầu nhìn xem!”
Tỉnh Nguyên không có hứng thú ngẩng đầu nhìn một cái.
Ở phía cửa, Tô Ánh Nguyệt mặc một chiếc váy trảng đang đứng ở đó.
“Di Tô!”
Cô gái nhỏ trực tiếp từ trên ghế nhảy xuống, trực tiếp dang hai tay ra, nhanh chóng chạy về phía Tô Ánh Tuyết.
Nhưng thân hình nhỏ bé còn chưa kịp ôm lấy Tô Ánh Tuyết, đã bị một cậu nhóc cao hơn cô bé nửa cái đầu chặn lại.
Tỉnh Thiên khoanh hai tay trước ngực, trừng to mắt ra vẻ hung dữ nói: “Đây là mẹ của anh, em không được phép ôm!”
Nhưng cậu nhóc xuất hiện quá đột ngột, Tiểu Tinh Nguyên không kịp phanh lại, trực tiếp đụng phải Tinh Thiên.
Cô bé chạy quá nhanh, lực va chạm cũng rất lớn, khi Tỉnh Thiên sắp ngã xuống liền theo bản năng vươn tay bắt lấy Tinh Vân ở bên cạnh.
Sau đó.
“Uỳnh” một tiếng, ba đứa nhỏ ngã xuống đất trước mặt Tô Ánh Nguyệt.
Tô Ánh Nguyệt biết cô không nên cười.
Nhưng cô không thể nhịn được Dáng vẻ ngã xuống của ba đứa nhỏ này thật sự rất buồn cười…
Ngay cả Tinh Vân bình thường lạnh lùng lúc này cũng thật buồn cười.
Người phụ nữ ở bên cạnh cười đến cong eo.
Trịnh Chính ở một bên cẩn thận đỡ Tinh Nguyên lên, sau