Trong lúc Tô Ánh Nguyệt xem danh sách, Kỷ Thanh Nam cũng thò đầu qua.
Anh ta liếc mắt một cái đã nhìn ra manh mối.
Khóe môi người đàn ông nhếch lên một nụ cười trào phúng: “Xem ra, có một số người vẫn là không yên tâm với cô Tô đây.”
Nói xong anh ta liếc Tô Ánh Nguyệt một cái thật sâu đầy ẩn ý: “Cô Tô, em cảm thấy sao?”
Tô Ánh Nguyệt cười gượng hai tiếng: “Cái đó, ảnh đế Kỳ thấy thế nào?”
Sau này cô sẽ làm diễn viên, loại cảnh như hôn này sao mà tránh được chứ.
Hơn nữa nếu cứ tránh diễn cảnh hôn, về mặt nào đó mà nói thì có hơi không đủ chuyên nghiệp.
“Không sao cả.”
Kỷ Thanh Nam cười như nước chảy mây trôi: “Thật ra tôi cũng muốn xem một chút, anh bạn kia sẽ làm thế thân của tôi thế nào.”
Đường cong khuôn mặt và khung xương cảm của Tân Mộ Ngôn so với anh thì sắc nét hơn nhiều.
Cho dù chỉ lộ ra cảm, hẳn cũng nhìn ra được là thế thân.
Anh ta ngược lại muốn nhìn xem một chút, về sau Tân Mộ Ngôn sẽ làm như thế nào để xong việc.
Tô Ánh Nguyệt lại càng cảm thấy tuyệt vọng.
Nếu Kỷ Thanh Nam từ chối thì cô còn có cơ hội đổi Tân Mộ Ngôn đi.
Hiện tại thì hay rồi.
“Nếu ảnh đế Kỷ cũng không có ý kiến, vậy chuyện này cứ vui vui vẻ vẻ quyết định vậy đi.”
Sau đó đạo diễn Trình nói thêm gì đó nhưng Tô Ánh Nguyệt nghe không rõ.
Cô dại ra ngồi trên ghế, đầu thì gật gật lắc lắc như khúc gõ.
Trong đầu người phụ nữ đều là chuyện Tân Mộ Ngôn làm người hôn thay…
Tân Mộ Ngôn làm người hôn thay, chẳng phải là muốn cho toàn bộ người trong phim trường thấy cảnh anh và cô hôn nhau sao?
Không không không, không phải chỉ phim trường!
Là mọi người!
Chờ sau này bộ phim được công chiếu, tất cả mọi người đều sẽ thấy!
Nghĩ đến đây, khuôn mặt cô không hiểu sao