Thân phận của Tân Mộ Ngôn quá hiển hách, quá tỏa sáng.
Mà cô thì lại quá bình thường.
Tùy tiện công khai quan hệ, kết quả cuối cùng chỉ có thể giống như thế này.
Nhưng mà…
Cô cười khổ một tiếng.
Mặc dù cô không thích loại cảm giác như thế này, nhưng cô cũng không thể quá ích kỷ.
Tân Mộ Ngôn muốn công bố, thì cứ công bố thôi.
Mặc dù thời gian ở cùng nhau không lâu nhưng anh đúng là vì cô mà làm rất nhiều chuyện.
Cô không có lý do gì để từ chối.
Hơn nữa đã công khai rồi nên cô từ chối cũng không có tác dụng.
Nghĩ đến đây, Tô Ánh Nguyệt thở dài một cách bất lực.
Cô trả lời từng tin nhắn mà những người đó gửi cho cô rất cẩn thận.
Cho dù là người quen, hay là không quen.
Đợi đến khi cô trả lời xong những tin nhắn này thì đã đến giờ cơm trưa rồi.
Tân Tinh Thiên ở phía ngoài đã bắt đầu gõ cửa: “Mẹ ăn cơm thôi!”
“Mẹ sẽ không mệt đến nỗi không thể xuống tầng ăn cơm đấy chứ?”
“Mẹ ơi, hay là, con gọi bà Trương lên đây phục vụ mẹ nhé?”
“Mặc dù con cảm thấy đây là một cách hay, nhưng con vẫn thấy mami sẽ chịu không nổi đâu, sẽ thấy ngượng đấy”
“Nếu mẹ còn không ra ngoài, thì con sẽ tìm bà Trương đấy”
“Mẹ ra ngay đây!”
Tô Ánh Nguyệt thở dài một cách bất lực, vừa định đặt điện thoại xuống, thì có một tin nhắn gửi đến.
Là của Diệp Thiên Văn gửi.
“Tô Ánh Nguyệt, chúng ta nói chuyện đi?”
“Tôi biết cô không muốn quan tâm đến tôi, nhưng những gì tôi nói