Tân Mộ Diệp nén giận, ánh mắt lạnh như băng lướt qua Dương Thanh Tuyết: “Cút”
“Anh hai Tân, tôi biết là anh xem thường tôi, nhưng cũng còn cách nào khác đâu chứ? Thiên Văn với tôi là cùng hội cùng thuyền”
Dương Thanh Tuyết đưa tay nhẹ nhàng phe phẩy trước mặt: “Từ hôm đó anh bảo vệ Thiên Văn, anh cũng không còn trong sạch nữa rồi, đừng cho rằng anh chính nghĩa biết bao nhiêu”
“Cút!”
Người đàn ông cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà gầm lên.
Dương Thanh Tuyết cười nhạt, xoay người rời đi.
Sau khi cô ta đi, Tân Mộ Diệp nhíu mày, đứng dậy sải bước lên tầng.
Trên tầng, Diệp Thiên Văn đang ngồi trên ghế, trên đất toàn là mảnh vỡ của bình hoa.
Nhìn thấy anh ta bước vào, cô ta cong môi: “Tôi sẽ không từ bỏ đâu”
Người đàn ông yên lặng nhìn cô, lại thở dài, vừa cầm cán chổi quét dọn cho cô, vừa hạ giọng nói: “Lão Tam và Tô Ánh Nguyệt là có duyên”
“Nếu như không có duyên, bây giờ cũng sẽ không thành vợ chồng”
“Trên thế giới này còn rất nhiều người đàn ông..
“
“Tôi chỉ cần Tân Mộ Ngôn!”
Lời anh ta còn chưa nói xong, đã bị Diệp Thiên Văn lạnh lùng ngắt lời.
“Ban đầu anh nói với tôi, anh nói Tân Mộ Ngôn là em trai của anh, anh nói gì anh ấy đều sẽ nghe”
“Cũng là anh nói với tôi, chỉ cần tôi thích anh ấy, anh sẽ giúp tôi!”
“Bây giờ anh đang làm