Sau lần gặp hôm đó, không ít lần ba vị huynh đệ kia chạy đến tửu lâu của Ôn Ngọc phát phiền...
Tuy nhiên mỗi lần đến đều gọi đồ ăn rất nhiều, gọi đến phiền...
Căn bản có bạc thì Ôn Ngọc hắn cũng không rảnh cảm thấy người khác phiền, nhưng mà...!mỗi lần bọn họ đến đều cho gọi hắn.
Mỗi lần hắn làm việc đều nhìn hắn chằm chằm...!Rất, rất mất tự nhiên!
"Quấy rầy chư vị!" Ôn Ngọc đập bàn một tiếng rầm.
"Đập bàn cái gì?" Khắc Nhĩ tức giận trừng Ôn Ngọc.
Ta tức giận không phải vì các ngươi cứ mặt dày đến quán ta rồi nhìn chằm chằm vào ta sao?
"Nếu chỉ đến tửu lâu uống trà thưởng rượu, ta không quan tâm.
Nhưng các vị vì sao..." Ôn Ngọc nhìn ba cặp mắt đủ sắc thái hướng nhìn mình liền bị nghẹn.
"Mấy người..." Ôn Ngọc khó phát huy bản tính của mình lúc trước chỉ đành ngậm đắng nuốt cay quay đi.
"Thật đáng yêu." Lạc Hà vui vẻ nhấp trà.
- ------
Ôn Ngọc bực tức đi ra ngoài mua nguyên liệu còn thầm mắng trong lòng, mà vì gió lạnh bên ngoài nên mắng một hồi cũng bị gió lạnh thổi tiêu tan.
Hắn ra ngoài cư nhiên mặc chỉ một lớp áo, lạnh đến muốn xé toạc cơ thể ra nhiều mảnh...
Ôn Ngọc cũng thầm hận cái cơ thể yếu đuối này của nguyên chủ.
Trước mắt hắn đột nhiên tối sầm, cho dù có cố gắng nhìn về phía trước cũng chính là khung cảnh xoay vòng vòng làm hắn vô cùng chóng mặt.
Ôn Ngọc ngất đi trong làn gió lạnh lẽo của mùa thu.
Khi tỉnh lại hắn đột nhiên thấy cơ thể có chút ấm áp, mặc dù đôi mắt dường như không nghe theo hắn nhưng vẫn là cố mở to mắt ra xem xét.
Ôn Ngọc nghe thấy tiếng nói ai oán của Khắc Nhĩ, tiếng cười của Lạc Hà và...
Hắn đang nằm trên đùi của Đoan Chính?!
"A!" Lạc Hà quay qua nhìn hắn:" Ngươi tỉnh rồi!"
Khắc Nhĩ càm ràm:" Hán tử thân thể lại yếu đuối đến như vậy?"
Ôn Ngọc thấy mình đang ôm lò sưởi tay ấm áp cũng lười tranh luận với hắn, quay sang hỏi Lạc Hà:" Đây là ở đâu?"
Lạc Hà không đáp chỉ mỉm cười quỷ dị, Đoan Chính tiếp lời:" Trên mã xa." Lại nói:" Ngươi từ lúc đầu đều không biết bọn ta là ai?"
Ôn Ngọc sững sờ, làm sao ta biết các ngươi là ai.
Chỉ thấy ở chỗ đông người, cả ba như một cứ thích đeo màng che...
Màng che?...
Gương mặt mờ mịt của Ôn Ngọc làm Lạc Hà buồn cười:" Chúng ta là Tam hoàng đế Đại Sơn."
Ôn Ngọc: "..."
Ta không biết, Hoàng đế nơi này mặt dày như vậy...
Đoan Chính nói:" Ngươi rất xinh đẹp a? Vậy theo chúng ta vào cung làm phi tần đi?"
Ôn Ngọc không còn lời để nói:" Ta là hán tử."
"Ừm."
"Ta là hán tử đó có hiểu hay không?" Ôn Ngọc thét lớn, hắn biết sau khi mình thét như vậy khả năng có thể bị chém đầu...!Nhưng không!
Ngược lại còn bị Khắc Nhĩ cười vào mặt.
"Nhưng chúng ta là ca nhi." Vừa nói dứt câu liền bị hai ca ca trừng đến sững người.
Ôn Ngọc ngạc nhiên:" Ca nhi? Ca nhi làm Hoàng đế?"
Đoan Chính ánh mắt tối sầm, Lạc Hà âm u nói:" Đệ đệ, ngươi cứ vậy lỡ miệng.
Hôm nay Ôn Ngọc công tử không nghe chúng ta, liền mất mạng thì làm sao?"
Ôn Ngọc rùng mình kinh hãi, ánh mắt đó thực sự muốn lấy mạng hắn!
"Ta...!theo là được chứ gì?" Làm sao mà bỗng nhiên đáng sợ như vậy?
Lạc Hà thoáng chốc nở nụ cười:" Vậy thì đi về Hoàng cung thôi!"
Ôn Ngọc bị ép! Là bị ép đó!
Tại sao chuyện lại đi đến đường này? Không phải chỉ ra mặt giúp xử lý tên lưu manh kia thôi sao? Cần gì phải để ý đến hắn chứ?
Cực khổ lắm mới chạy được đến Hoàng cung, Ôn Ngọc bước xuống mã xa liền thấy được dáng vẻ đồ sộ uy phong của cung điện mà hắn kiếp trước chỉ được thấy qua phim ảnh.
Cảm giác này, là sao vậy chứ...
"Xuống đi."