"Rốt cục là làm sao?" Ôn Ngọc nghi ngờ nhìn ba nam nhân trước mặt.
"Ngươi đã biết chúng ta là ca nhi." Lạc Hà mở miệng giải đáp thắc mắc của hắn:" Dạo gần đây bọn quan lại trong triều rỗi không có chuyện làm thường dâng tấu việc nạp thê vào hậu cung của chúng ta."
"Nếu chuyện chúng ta là ca nhi truyền ra ngoài thật sự sẽ rất phiền phức."
"Nên ba huynh đệ bọn ta mới xuất cung ra ngoài tìm người thích hợp...Vừa hay, dáng vẻ của ngươi, tuy là hán tử nhưng diện mạo lại diễm lệ người nhìn người yêu như vậy..."
Khỏi nói đoạn sau, Ôn Ngọc đã hiểu rõ được tình huống mình "vô tình miễn cưỡng" bị kéo vào.
Hắn trợn mắt nhìn ba nam nhân anh tuấn soái khí có điểm không thể tin được.
Mà, đâu có ai điên khi không đem đầu mình đặt dưới lưỡi đao? Còn có, xem hắn như nam sủng...
Không đồng ý cũng chết, đồng ý cũng chết...!Chẳng lẽ Ôn Lưu hắn vừa mới tìm đường sống từ cõi chết, lại phải chết nữa?
"Nhưng ta vốn muốn thi cử vào triều làm quan..."
Nói đoạn bị Khắc Nhĩ la vào mặt:" Ngươi đừng tưởng được bọn ta để ý mà kiêu..."
Đoan Chính âm khí lạnh lẽo phóng ánh mắt thẳng tắp vào Khắc Nhĩ, y liền tự giác ngậm miệng không biệt nữu nữa =].
"Bọn ta sẽ không để ngươi chịu thiệt." Lạc Hà ôn thanh cắt ngang:" Thay vào đó, ngươi có thể chọn một đặc ân nào đó."
Ôn Ngọc trầm tư, không lưu lại sẽ chết, nhờ ơn của Khắc Nhĩ chết tiệt kia, mà lưu lại...!hắn một lâu chủ nhỏ bé, nếu ba tên này có ngày chán ghét vứt bỏ hắn...!phải hay không hắn sẽ chết không ai hay?
Căn bản, đã không còn đường lui.
"Bạc." Ôn Ngọc mặt lạnh lẽo:" Ta giúp các ngươi, nhưng đổi lại...!Ta muốn ngân lượng."
Ba nam nhân ngạc nhiên, đồng ý nhanh như vậy? Cũng không ngẫm lại chính mình uy hiếp người ta...
"Hảo!" Lạc Hà vui vẻ nói.
Chỉ cần có người thì ba người một thê vẫn ổn, cũng không có gì lạ.
Ngược lại, quan viên vì chuyện này đã miễn cưỡng không nhắc chuyện hậu cung trước mặt Tam hoàng nữa.
Bớt một chuyện vẫn tốt hơn nhiều một chuyện.
"Ta không muốn ở Dưỡng Tâm Điện." Tuy nói, hắn coi như là nam thê của bọn họ nhưng vẫn là gặp không lâu.
Không nên thân thiết quá đáng như vậy.
Hắn thân hán tử mà chấp nhận việc này, nghĩ thế nào cũng rất khó chịu! Hiện tại không muốn ở chung!.
"Ở đây đi mà..." Lạc Hà thực thích Ôn Ngọc, gương mặt rất đẹp còn là hán tử...!
"Cho ta sang chỗ khác!"
"Không được." Đoan Chính nói:" Ngươi hiện tại là nam sủng của bọn ta, nếu muốn chuyển ra ngoài tầm mắt của bọn ta...!sẽ có rất nhiều người chú ý đến ngươi.
Ngươi sẽ gặp nguy hiểm." Đoan Chính lời lẽ hợp lý nhìn chằm chằm vào hắn.
Ôn Ngọc:"..." Một dòng khí huyết trực trào ra khỏi cổ.
Không ngăn lại được, hắn phun ra một ngụm máu.
Lạc Hà mặt tái mét, tiến đến đỡ lấy hắn.
Đoan Chính ánh mắt tối sầm:" Nhanh gọi thái y cho trẫm!"
Giang công công một bên lĩnh mệnh, chóng cất bước rời đi.
"Bẩm Tam hoàng đế, chỉ là tâm tình tệ ảnh hưởng đến cơ thể.
Cần chăm sóc cẩn thận không ảnh hưởng đến tâm lý, mọi thứ sẽ đều tốt." Trương Thái y vuốt bộ râu bạc phơ, vừa bắt mạch vừa nói:" Lão phu sẽ kê đơn, dựa theo đơn có thể sắc thuốc."
"Giang công công."
"Có lão nô."
"Tự mình sắc." Đoan Chính mặt không thay đổi, lạnh băng đưa đơn thuốc phân phó.
"Tuân lệnh bệ hạ."
- ---------
Ôn