Sau khi Mộ Du Trầm đi công tác, Thư Minh Yên vẫn ngày ngày đến đoàn làm phim, xem ra cuộc sống không khác gì mọi khi, nhưng chỉ có bản thân cô biết rằng nó không hề giống.
Tối nào cũng được Mộ Du Trầm ôm, bây giờ một mình nằm trên chiếc giường rộng lớn, nên có chút không quen, trong lòng luôn có chỗ nào đó thật trống rỗng, chỉ mong anh mau về nhà.
Thậm chí đến bản thân Thư Minh Yên cũng không ngờ rằng, mình lại trở nên gắn bó với Mộ Du Trầm đến vậy, có lẽ là vì anh ấy quá hoàn hảo.
Thời gian cứ thế trôi, đã bước vào nửa cuối tháng mười hai và 《 Quan Sơn Nguyệt 》cũng đã quay đến đoạn cuối cùng.
Buổi tối hôm đó, sau khi kết thúc công việc, cô phát hiện Du Uyển Ngưng đang đứng chơi game bên cạnh Diêu Di Tình ở cách đó không xa.
Trong khoảng thời gian này, Du Uyển Ngưng thường xuyên đến đây, như thể cô ấy đã nghiện game này rồi vậy, bận hay không cũng sẽ quanh quẩn bên cạnh Thư Minh Yên hoặc Diêu Di Tình để chơi.
Ban đầu, Diêu Di Tình không muốn nói chuyện với cô ấy, nhưng lại chẳng bì được với “da mặt dày” của Du Uyển Ngưng, cuối cùng mối quan hệ giữa hai người họ đã dịu xuống một cách thần kỳ nhờ vào game.
Khi Thư Minh Yên đi ngang qua, Du Uyển Ngưng đã rất kích động, nói: “Chị dâu, chị mau tới xem này, em vừa giết được địch đấy, siêu không?”
Diêu Di Tình không nói nên lời: “Có thế mà cũng khoe được hả?”
Du Uyển Ngưng không hài lòng: “Chị không dạy tôi đàng hoàng, nếu không tôi còn có thể song sát nữa kìa.”
Thấy Thư Minh Yên ngồi bên cạnh, Du Uyển Ngưng nói: “Chị dâu, chị có chơi không, chờ xong ván này, ba chúng ta cùng chơi?”
Thư Minh Yên mỉm cười: “Hai người cứ chơi đi, lát nữa chị còn bận việc.”
Du Uyển Ngưng ngẩng đầu lên: “Sao trông chị lại bơ phờ thế kia? Công việc có gì rắc rối không?”
Diêu Di Tình nhấc cốc trà sữa trong tay lên nhấp một ngụm: “Phim quay gần xong rồi, có gì mà rắc rối chứ? Nhớ Mộ Du Trầm rồi chứ gì?”
Thư Minh Yên có chút chột dạ: “Làm gì có, là do hơi buồn ngủ thôi.”
“Ồ.” Diêu Di Tình hiểu ý gật đầu, rồi lại trêu chọc: “Hóa ra Mộ Du Trầm vắng nhà là cô không ngủ được.”
Thư Minh Yên: “…”
Du Uyển Ngưng nói: “Ngày mai là Giáng sinh, sao anh em vẫn chưa về thế, anh ấy đi công tác cũng gần một tháng rồi nhỉ?”
Thư Minh Yên ngồi bó gối, đặt khửu tay lên đầu gối, đưa tay chống cằm: “Chắc cũng sắp về rồi.”
Diêu Di Tình và Du Uyển Ngưng vẫn đang chơi game, còn cô thì cúi đầu lướt điện thoại, cứ thế cho đến khi trời nhá nhem tối, mới thu dọn đồ để về nhà như thường lệ.
Trên đường ra khỏi đoàn làm phim, cô nhắn tin cho Mộ Du Trầm: “Em tan làm rồi.”
“Trên mạng nói Trường Hoàn đã hai lần tuyết rơi, vậy mà An Cầm chẳng thấy bóng dáng hạt tuyết nào.”
“Em cũng rất muốn được ngắm tuyết.”
“Giáng sinh ở Châu Âu có sôi động hơn trong nước không?”
Tin nhắn vừa được gửi đi, thì Mộ Du Trầm đã nhanh chóng trả lời lại: “Không biết.”
Thư Minh Yên: “…”
Vua ghen tuông: “Em đã ra ngoài chưa, anh đang ở bên ngoài đoàn làm phim.”
Con ngươi của Thư Minh Yên hơi giật, khóe miệng hiện lên nụ cười, cô cất điện thoại rồi bước nhanh ra ngoài, chiếc xe đỗ tại vị trí như mọi khi, Mộ Du Trầm mặc chiếc áo gió màu đen, dáng người đĩnh đạc đứng đó, lúc này đang hướng về phía trước.
Gần một tháng không gặp rồi, Thư Minh Yên không thể kìm nén niềm vui trong lòng, cứ thế lao về phía anh, Mộ Du Trầm dang rộng vòng tay, kéo cô vào lòng, ôm chặt lấy cô.
Anh ngửi thấy mùi thơm nhẹ và ngọt ngào quen thuộc tỏa ra từ cơ thể cô, nỗi nhớ mong mấy ngày qua như thác lũ quét qua, khiến Mộ Du Trầm càng ôm cô chặt hơn: “Có nhớ anh không?”
“Ừm, rất nhớ.” Cô bất chấp sự ngại ngùng, cứ thế bày tỏ suy nghĩ của mình.
Trong đoàn làm phim có rất nhiều người ra vào, không ít đồng nghiệp đang lén lút nhìn qua đây, nhưng Thư Minh Yên cũng chẳng để ý: “Em còn tưởng rằng phải rất lâu nữa anh mới về cơ.”
“Bên ngoài lạnh lắm, mau lên xe đi.” Mộ Du Trầm dắt cô lên xe.
Trong xe ấm áp, tay Thư Minh Yên được anh nắm lấy, rồi tách năm ngón tay ra đan vào nhau, tài xế khởi động máy, lái về phía trước.
Thư Minh Yên hỏi anh: “Công việc của anh đã xong chưa?”
“Xong rồi.” Mộ Du Trầm khẽ đáp, ánh mắt sâu thăm thẳm vẫn không ngừng rơi trên gương mặt cô, đột nhiên, anh kéo vách ngăn giữa hàng ghế trước và hàng ghế sau lên.
Trong không gian chật hẹp biệt lập, Mộ Du Trầm ôm cô ngồi lên đùi mình, rồi nhanh chóng hôn lên đôi môi đỏ mọng nóng bỏng kia.
Đã lâu lắm rồi bọn họ không hôn, mới đầu, Thư Minh Yên còn cảm thấy xa lạ, nhưng cảm giác lưu luyến quen thuộc đã chầm chậm quay về, cô ôm lấy cổ anh, cùng anh vấn vương, quần áo của cô cũng bị anh làm cho xộc xệch.
Một lúc sau, khi Mộ Du Trầm buông cô ra, thì Thư Minh Yên đã cảm thấy môi mình tê dại do anh mút, cô thở hổn hển, dịu dàng hỏi anh: “Anh về từ khi nào thế?”
“Trưa nay.”
Thư Minh Yên còn chưa kịp nói thêm lời nào, cô vô tình liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, mới phát hiện đây không phải là đường về biệt thự Tinh Loan, bèn nghi ngờ, hỏi Mộ Du Trầm: “Chúng ta đi đâu đây?”
Mộ Du Trầm tự nhiên ôm cô vào lòng, trong mắt hiện lên nụ cười nhẹ, anh ghé vào tai cô thì thầm: “Đến một nơi rất hay.”
Thư Minh Yên: “?”
Nơi này vốn dĩ là vùng ngoại ô, khung cảnh yên tĩnh, ít xe cộ qua lại, tài xế lái xe về phía trước, dần dần toàn bộ xe cộ trên đường đều biến mất, nhìn lên phía trước, là một mảng đen tối, cũng không biết con đường này đang dẫn đến đâu.
Tiếp đến, lại đi lên con dốc, đường lên núi quanh co, chẳng rõ trước mắt ra sao, nhưng có lẽ vì Mộ Du Trầm đang ở ngay đây, nên Thư Minh Yên cảm thấy rất vững vàng, yên tâm, thậm chí còn có chút mong đợi.
“Muộn vậy rồi, anh còn đưa em lên núi làm gì? Ngắm sao à?” Cô không kìm được bèn đoán một câu, rồi lại nhìn ra bầu trời bên ngoài: “Hôm nay nhiều mây, nên chưa chắc đã có sao nhỉ?”
Mộ Du Trầm nhìn về phía trước, hạ thấp giọng nói: “Đừng vội, sắp đến rồi.”
Cuối cùng, khi xe chạy đến một nơi thoáng đãng và rộng rãi trên núi, thì Mộ Du Trầm dắt Minh Thư Yên xuống xe.
Nhiệt độ trên đỉnh núi rất thấp, gió lạnh thổi qua, khiến Thư Minh Yên vô thức co rụt cổ lại, Mộ Du Trầm cúi xuống, lấy một chiếc áo khoác lông vũ mà anh đã chuẩn bị trước, rồi phủ lên toàn bộ cơ thể cô, hơi ấm ập đến, Thư Minh Yên quấn chặt quần áo lại, sau đó đưa mắt nhìn ra xung quanh.
Hình như đây là đài ngắm cảnh trên núi, không gian thoáng đãng, có lẽ là do vị trí nên trên mặt đất đã phủ một lớp tuyết trắng, làm tăng thêm cảm giác yên tĩnh và thần bí.
Đứng trước lan can nhìn xuống, giữa tầng tầng lớp lớp dãy núi là hàng dãy đèn đường thắp sáng, tạo thành đường cong uốn lượn, như những vì sao điểm xuyết trong thung lũng yên tĩnh này, lại tựa từng viên ngọc trai huỳnh quang phát sáng trong màn đêm.
Những chiếc lá Trường Thanh được phủ một lớp tuyết mỏng, tỏa sáng rực rỡ dưới ánh đèn, trông thật rõ ràng và đẹp mắt, các bông tuyết nhỏ và mịn vẫn nằm rải rác dưới mặt đất, thỉnh thoảng lại xoay tròn theo gió.
Thư Minh Yên vô cùng hưng phấn, cô vươn tay bắt lấy vài bông tuyết: “Hóa ra trên núi đã có tuyết rồi, vậy mà em không biết.”
Lúc này, tài xế mở cốp xe rồi mang ra rất nhiều loại pháo hoa.
“Để tôi.” Mộ Du Trầm bước tới, đón lấy pháo hoa từ tay tài xế.
Thư Minh Yên bối rối đi đến, sao lại còn có cả pháo hoa? Ở