[ NÔNG NÔNG NHÀ CHÚ TA PHẢI DÙNG ĐỒ TỐT NHẤT ]
Năm sáu tuổi, Thư Minh Yên lần đầu tiên rời khỏi huyện Mía.
Chiếc xe chạy trên đường cao tốc, đến một nơi đầy những điều chưa biết.
Thư Minh Yên nhỏ nhỏ gầy gầy được Mộ Du Trầm ôm, cô chưa được thấy qua nội thất xa hoa như ở trong xe, từng chi tiết đều sạch sẽ gọn gàng.
Hai bàn chân nhỏ bé của Thư Minh Yên vẫn luôn cẩn thận từng li từng lý mà cong lên về phía sau, cô sợ bùn đất dưới lòng bàn chân của mình đụng trúng cửa xe.
Kết quả cô né hơi mạnh, gót chân vô tình đá vào bắp chân Mộ Du Trầm.
Trong chớp mắt, sống lưng Thư Minh Yên cứng đờ, ngón tay đang cầm búp bê trắng bệch, ngay cả hơi thở cũng bị nén lại.
Cảm giác được cô đột nhiên cứng ngắt, Mộ Du Trầm rũ mắt nhìn cô, giọng nói dịu dàng: “Sao vậy?”
Thư Minh Yên rụt rè liếc nhìn anh một cái, đối diện với ánh mắt của người con trai, cô cuống quýt né tránh ánh mắt đó, rất bất an mở miệng: “Xin, xin lỗi……”
Lúc này Mộ Du Trầm mới phát hiện vết bụi bẩn dính trên bắp chân mình, anh đưa tay xoa đầu cô, dịu dàng nói: “Không sao, vốn đã bẩn rồi.”
Thư Minh Yên cúi đầu nhìn quần áo trên người mình, lại nhìn quần áo của anh.
Sau khi ba mẹ qua đời, ông nội bị bệnh suốt, cô ngày đêm đều túc trực bên giường bệnh, quần áo vẫn luôn do chị Bạch Đường cầm về nhà giặt giúp cô.
Ông nội qua đời, cô luôn co lại trong góc, ngồi trên mặt đất, quần áo mới thay cũng rất mau sẽ lấm lem.
Mà trên người anh lại sạch sẽ đến vậy, đến cả một nếp gấp cũng không có, quả thực giống như một bộ quần áo mới mua.
Lúc này Thư Minh Yên mới nghĩ đến, trên mông mình hẳn cũng toàn là bụi bẩn, hiện giờ cô đang ngồi trên đùi Mộ Du Trầm, chắc chắn cũng đã làm bẩn quần áo anh từ lâu.
Thấy sự cẩn thận của cô, Mộ Du Trầm chủ động trò chuyện với cô: “Nông Nông mấy tuổi?”
Thư Minh Yên sửng sốt, ngoan ngoãn trả lời: “Sáu tuổi.”
“Vậy em cùng tuổi với Mộ Dữu, sau này có thể cùng nhau đi học.”
Lúc đang trò chuyện, chỗ ngồi phía bên kia truyền đến tiếng ngáy,
Thư Minh Yên và Mộ Du Trầm cùng quay đầu nhìn qua, ông cụ nhà họ Mộ không biết đã ngủ từ lúc nào, bây giờ đang ngáy khò khò.
“Ông già này, ở đâu cũng ngủ được.” – Mộ Du Trầm mở miệng càu nhàu, kéo tấm thảm bên cạnh đắp lên cho ông ấy.
Anh nhìn về phía Thư Minh Yên, cố ý hạ thấp âm lượng: “Mấy ngày nay chắc em cũng không được nghỉ ngơi đầy đủ, nếu buồn ngủ thì dựa vào anh ngủ một lúc đi.”
Đầu Thư Minh Yên được anh đỡ lấy, chậm rãi tựa vào vai anh.
Trên người anh có mùi hương rất dễ ngửi, mùi quần áo hòa quyện với cảm giác mát mẻ của ánh nắng mặt trời.
Thư Minh Yên không ngủ được, lại không giãy dụa, chỉ nghe lời anh nhắm mắt lại.
Cô nhớ lại trước khi ông nội qua đời đã kéo cô lại dặn dò.
Khi đó, ông nội đã bị bệnh nặng, đến nói chuyện cũng không còn hơi sức, run rẩy vuốt ve mặt cô: “Nửa người ông coi như đã nằm dưới đất, ngày nào đó trút hơi thở cuối cùng cũng không có gì tiếc nuối, nhưng tội nghiệp cho Nông Nông của ông.
Cơ thể ông nội không chịu nổi, không chăm sóc được con, ông biết con không biết gì về nhà họ Mộ, chưa từng rời khỏi trấn, trong lòng sợ hãi, cho nên muốn đi theo Bạch Đường về nhà con bé, thím Bạch cũng từng đề cập qua, nói bà ấy đồng ý nuôi con.
Thím Bạch và Bạch Đường đều là người tốt, có hàng xóm như vậy là phúc phần của nhà chúng ta.”
“Nhưng mà Nông Nông, từ sau khi mẹ con mất, thím Bạch và Bạch Đường đã giúp chúng ta rất nhiều, nhà bọn họ cũng rất khó khăn, người cha nghiện cờ bạc của Bạch Đường đã không bỏ được tật này, động một chút sẽ đánh mắng người khác.
Nếu đem con đưa cho nhà họ Bạch, thứ nhất sẽ gây thêm phiền phức cho thím Bạch và Bạch Đường, kế tiếp, ông nội lo lắng người đàn ông nghiện cờ bạc của nhà họ, sợ con bị ông ta bắt nạt, một ngày nào đó vì tiền đánh bạc mà bán con đi.”
“Nhà họ Mộ là người làm ăn, hoàn cảnh ở nhà bọn họ tốt sơn so với nhà họ Bạch, ông nội không dám mong con sẽ có những ngày phú quý ở nhà họ Mộ, nhưng chí ít bọn họ sẽ không vì nuôi không được con mà lại đem con cho người khác, khiến con không có một ngày yên ổn, Ông nội nhà họ Mộ và ông đã có mấy chục năm quen biết, con người ông ấy trọng tình trọng nghĩa nhất mà ông biết, nếu ông ấy đã đồng ý nuôi dưỡng con thì nhất định sẽ đối xử tốt với con, nuôi con khôn lớn.”
“Có điều khi đến nhà họ Mộ thì sẽ không như ở nhà chúng ta được, nhà họ Mộ là gia đình hào môn, có thể có rất nhiều quy tắc, con nhất định phải an phận, hiểu lễ nghĩa, cũng nên học được những câu ngọt ngào làm cho trưởng bối yêu thích.
Không ai cưng chiều con như ba mẹ và ông nội, con phải ngoan, ghi nhớ công ơn nuôi dưỡng của nhà họ Mộ ở trong lòng, coi như là ông cụ Mộ đối xử tốt với con thì con cũng không thể tùy hứng, tính tình nhỏ nhen rồi làm bậy ở nhà họ Mộ.”
“Nhà họ Mộ chỉ có thể nuôi con nhất thời, không thể nuôi con cả đời được, đến cuối cùng vẫn phải dựa vào bản thân mình, cho nên đến bên đó con phải chăm chỉ học hành, tranh thủ cho tương lai khi trưởng thành.
Đợi con có tương lai sáng lạn rồi, thì phải đối xử tốt với người nhà họ Mộ, coi ông nội Mộ như ông nội ruột của mình mà báo hiếu mới không được coi là vong ân.”
“Về phần thím Bạch và chị Bạch Đường, thêu hoa trên gấm thì dễ, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi mới khó, sự trợ giúp của họ chúng ta cũng phải ghi nhớ.
Tương lai nếu con có khả năng, lúc bọn họ khó khăn con phải giúp họ, cũng coi như trả nợ ân tình.”
“Những lời ông nội nói, con đều nhớ hết chưa?”
Thân thể Thư Minh Yên nằm trước giường, từng giọt nước mắt to như hạt đậu lăn dài, nghẹn ngào gật đầu: “Con nhớ, Nông Nông đều ghi nhớ.”
Sau đó, ông cụ Mộ đến, ông nội bảo cô đi ra ngoài rót trà cho ông cụ Mộ.
Thư Minh Yên bưng trà quay trở lại, vừa đến trước cửa phòng, nghe thấy giọng nói của ông nội ở bên trong: “Lão Mộ, chúng ta quen biết mấy chục năm, vào lúc này tôi cũng không nói lời khách sáo.
Cháu gái tôi không có anh chị em, ở nhà được nuông chiều thành hư, nếu sau khi đến nhà họ Mộ có phạm phải sai lầm gì, ông hãy quan tâm dạy dỗ, muốn đánh muốn phạt đều không thành vấn đề.
Chỉ mong ông nhớ đến tình cảm của chúng ta mà xót thương cho nó vài phần, cho đứa nhỏ mày có một ngày yên ổn, để cho nó có nơi nương tựa, bình an trưởng thành.
Nhà họ Thư chúng tôi nợ ông, nếu có kiếp sau, tôi sẽ đền đáp.”
Bên trong phòng ông nội Mộ thở dài, hốc mắt ửng hồng: “Ông nói cái gì vậy, yên tâm đi, Nông Nông theo tôi đến nhà họ Mộ, tôi nhất định sẽ coi nó như cháu gái mà đối đãi.
Sau này, chỉ cần là đồ con cháu nhà họ Mộ có, cũng tuyệt đối không thiếu phần của con bé Minh Yên.”
Thư Minh Yên đứng bên ngoài phòng, đầu mũi chua xót, trong hốc mắt ngập tràn nước mắt.
Co đến khi trong phòng vang lên tiếng hô to của ông cụ Mộ, Thư Minh Yên mới chạy như bay vào, hô hấp của ông nội đã chỉ ra mà không vào.
Nỗi sợ hãi to lớn bao trùm lấy cô, tay Thư Minh Yên trượt xuống, chén trà rơi trên mặt đấy, vang lên một âm thanh bén nhọn.
Ông nội nhìn về phía cô, một giọt nước mắt chảy xuống nơi khóe mắt, mở miệng muốn gọi cô lại không phát ra được âm thanh nào.
Sau đó thân thể cứng đờ, không còn cử động được nữa.
**
“Ông nội!” – Thư Minh Yên giật mình hét một tiếng, choàng tỉnh mở mắt ra, mới phát hiện mình đang ngồi trong xe của nhà họ Mộ.
Mộ Du Trầm vẫn ôm cô, trên gương mặt thiếu niên lộ ra sự quan tâm, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt cô: “Gặp ác mộng?”
Thư Minh Yên không nói, chỉ lẳng lặng ôm chặt con búp bê trong tay.
Con búp bê