“Đoán xem.” Thẩm Hòa Nguyệt không trả lời câu hỏi này mà lại ngâm nga một bài hát với nụ cười trên khóe miệng, sau đó cô ta đi ngang qua Thẩm Kiều, rồi về phía phòng ngủ.
Trong phòng khách không còn người nào.
Thẩm Kiều xách túi, cau mày nhìn xung quanh vài lần.
Rõ ràng là nhà vừa được dọn dẹp, nhưng lại có thêm một vài món đồ trang trí nhỏ giúp phòng khách trông rộng rãi hơn.
Có mùi chanh của một loại nước giải khát nào đó trong không khí, dù là mùi thơm nhưng rất nhẹ và không hăng.
Việc này là do Thẩm Hòa Nguyệt làm, là lúc cô không có ở nhà.
Em gái cô có thể tìm thấy cái gì ở nhà?
Có liên quan đến cô?
Hơn nữa, em gái cô có thể vui mừng đến mức không ngại chủ động bắt chuyện, còn lên tiếng, nóng lòng muốn thông báo với cô.
Thẩm Kiều suy nghĩ cẩn thận một lượt, nhưng cô vẫn không tìm thấy bất kỳ điểm nào.
Vì vậy, cô chỉ có thể từ bỏ.
Mặc kệ Thẩm Hòa Nguyệt đi.
Thứ ba, trời quang mây tạnh.
Ngày hội thể thao của trường cấp chính thức bắt đầu.
Trường có đủ kinh phí giảng dạy, và mọi sự kiện trong trường đều được tổ chức hoành tráng.
Trò chơi cũng không ngoại lệ.
Không chỉ được nghỉ học hai ngày liên tục, mà thậm chí còn có phần thưởng xếp hạng và sẽ trao cho ba học sinh đứng đầu.
Tuy nhiên, hầu hết các học sinh đang theo học tại trường đều đến từ các gia đình giàu có, nên những người tham gia không hoàn toàn vì tiền thưởng ít ỏi, mà còn là vì danh dự.
Buổi sáng đầu tiên lễ nhập học của từng khối, lớp.
Sau khi bài phát biểu của hiệu trưởng kết thúc, sau đó, đài phát thanh của trường phát lên khúc hành khúc.
Lần lượt từng lớp xuất hiện.
Còn nhiều thời gian, nên học sinh cùng lớp cô vẫn chưa vào trạng thái, bọn họ còn đang tụ tập với nhau thành từng tốp ba người, nói chuyện, khiến cho đội hình của lớp trông giống như một hình đa giác méo mó.
Thẩm Kiều đang đứng ở đầu hàng, cắn dây buộc tóc và chải lại tóc.
Chu Ý Cầm chuồn ra và đi đến bên cạnh cô: "Kiều Kiều, thế nào rồi? Cậu vẫn cảm thấy không thoải mái sao? Hay là tớ sẽ nói với ủy viên thể dục tìm người thay thế?"
Ban đầu thì không có gì, nhưng mấy hôm nay thành phố Lục Xuyên lại đột ngột nóng lên, sau khi tập múa, cô đã uống phải một chai nước lạnh.
Hiện tại, cô thấy bụng dưới hơi khó chịu, vậy nên sắc mặt cô không được tốt lắm.
Thẩm Kiều buộc lại mái tóc đuôi ngựa, mỉm cười và lắc đầu với bạn cô: "Không sao, dù sao tớ cũng chỉ đi vài bước, sau đó cũng không cần làm giờ nữa.
Sau lễ nhập học là tớ có thể nghỉ ngơi rồi."
Chu Ý Cầm nhìn thời gian, rồi sờ tay Thẩm Kiều, sau khi chắc chắn rằng cô không sao, trên người cũng không có mồ hôi lạnh, nên mới nói tiếp: "Vậy cũng được, cậu đừng cố quá."
“Cảm ơn Cầm Cầm.”
Hai người nhìn nhau rồi cười.
Một lúc sau, Chu Ý Cầm liền kêu lên: “A, đến lớp của Kỳ Ngôn Châu rồi.”
Nghe thấy cái tên quen thuộc, Thẩm Kiều theo phản xạ mà ngẩng đầu nhìn lên.
Vị trí của họ vẫn còn một khoảng cách xa so với đài chủ tọa.
Để nhìn rõ lớp học đang đến, phải kiễng chân lên.
Chu Ý Cầm không nhịn được mà chọc vào cánh tay cô, còn nhẹ giọng trêu chọc: "Hả? Còn nói không quan tâm? Bạn học Thẩm Kiều, sao cậu lại để ý đến cậu ta như vậy?"
Sau khi bạn cô nói xong, đôi má nhợt nhạt của Thẩm Kiều liền đỏ bừng lên: "...!Đừng nói nhảm.
Người khác nghe thấy sẽ không hay."
Nhưng mà, dường như cô đang chú ý quá nhiều đến Kỳ Ngôn Châu.
Cô làm điều đó là vì cô không muốn biến "tương lai" trong miệng của "Thẩm Kiều" thành hiện thực.
Cho dù chỉ là bạn học, nếu Kỳ Ngôn Châu thực sự vì cô mà chết, cô vẫn sẽ cảm thấy đau khổ và hối hận.
Từ giọng nói của "Thẩm Kiều" trên điện thoại, có thể nghe thấy rất nhiều manh mối và sơ hở.
Bất kể thế nào, cô cũng phải cứu Kỳ Ngôn Châu.
Vì vậy, kiểu để ý mọi lúc mọi nơi có lẽ là bình thường.
Thẩm Kiều gật đầu, trong lòng cô đang thuyết phục chính mình.
Tuy nhiên, nhiệt độ trên mặt trong chốc lát không thể hạ xuống, nên cô chỉ có thể xòe ngón tay ra và dùng tay quạt để mát cho má.
____
Trong chốc lát, lớp trước đồng loạt rời đi.
Cuối cùng thì đến lượt lớp 11 vào sân.
Vì đứng đầu đội, nên Thẩm Kiều hít một hơi thật sâu, rồi cô giơ thẳng cờ của lớp trước mặt và bước lên trước.
Bước chân của cô bình thường, tuy có lực, nhưng không có cảm giác nghiêm nghị, rõ ràng là không khỏe, môi đỏ răng trắng, tay chân thon thả, đầu ngẩng cao, ưỡn ngực, từng bước từng bước.
Giống như một con thiên nga trắng.
Không cần bất cứ lý do gì, chỉ cần Thẩm Kiều xuất hiện thì ánh mắt của mọi người sẽ dần dần tập trung vào cô.
Hứa Manh dựa vào bên cạnh Thẩm Hòa Nguyệt, rồi thấp giọng thở dài: “Chậc chậc, chị gái cậu thật sự rất đẹp.”
Thẩm Hòa Nguyệt cười giễu cợt, rõ ràng là cô ta không vui.
"Xinh đẹp thì có ích gì? Không phải là bị bỏ rơi....Tính mạng quan trọng hơn."
Hứa Manh chớp mắt, có phần bối rối: "Ý của cậu là gì?"
"Không có gì đâu.
Lát nữa cậu sẽ biết."
"Cái gì, Nguyệt Nguyệt.
Cậu và tớ còn có bí mật sao..."
"..."
Ở bên kia sân tập, Kỳ Ngôn Châu đang chuẩn bị cho hoạt động, nhưng đôi mắt của cậu lại đang dán chặt vào đài chủ tịch, một giây cũng không rời.
Chỉ khi không có ai chú ý, cậu mới có thể liều lĩnh nhìn chằm chằm Thẩm Kiều như vậy.
Kỳ Ngôn Châu thừa nhận là cậu thực sự say mê cô đến phát điên.
Tuy nhiên, cậu lại không thể.
Không cần biết tại sao Thẩm Kiều lại tiếp cận cậu, cho dù cô tò mò, hay chỉ là vui đùa, qua thời gian rồi chán, bất kể là lý do gì thì cậu đều phải đẩy cô ra.
Cậu không được mềm lòng.
Vì cậu không thể cho Thẩm Kiều thứ gì.
_____
Lễ nhập học kết thúc.
Tất cả các cuộc thi bắt đầu.
Giáo viên của lớp tuyên bố giải tán, nhưng học sinh không có hoạt động nào tạm thời không thể rời khỏi sân tập, hoặc đến một bên để nghỉ ngơi, hoặc cổ vũ cho các học sinh khác tham gia thi đấu.
Thẩm Kiều sắp tham gia thi đấu theo lời mời, vì vậy, cô chắc chắn sẽ không thể tham gia thể thao.
Chu Ý Cầm đã đăng ký một trận đấu đơn cầu lông trước đó, nhưng bạn cô đã bị loại ở bán kết.
Hai người đi đến một góc, rồi tìm một bóng cây và ngồi xuống.
Chu Ý Cầm: "Kiều Kiều, cậu thấy khá hơn chưa? Bụng còn đau không? Có muốn tớ rót cho cậu một cốc nước ấm không?"
Thẩm Kiều lắc đầu, rồi cười: "Không cần đâu, tớ tốt hơn nhiều rồi."
Cách đó không xa, đột nhiên vang lên tiếng hoan hô dữ dội.
"Kỳ Ngôn Châu!"
"Kỳ Ngôn Châu cố lên!"
"..."
Thẩm Kiều và Chu Ý Quyết nhìn nhau rồi nhìn về phía đó.
Ở bên đó đang là cuộc thi nhảy cao, một xà ngang đã được dựng lên, nhưng xung quanh có rất nhiều người, nên đã che khuất mọi tầm nhìn.
Chu Ý Cầm: "Muốn xem sao?"
"Ừ..." Thẩm Kiều ngập ngừng.
Chu Ý Cầm mỉm cười: "Được rồi, được rồi.
Tớ biết cậu đang lo lắng gì, coi như là xem trận đấu của người bạn tốt đi.
Chẳng phải người ta cũng đi xem cuộc thi của cậu rồi sao? Đã đến lúc đi cổ vũ cậu ta rồi.
Tớ hứa, tớ sẽ không trêu hai người đâu! Đi thôi!”
Nói xong, Chu Ý Cầm lièn kéo Thẩm Kiều đứng lên rồi đi tới đó.
Không lâu sau, hai người nhìn thấy Kỳ Ngôn Châu đứng bên cạnh xà ngang.
Cậu mặc một bộ đồng phục học sinh ngắn tay và dán lên số thứ tự của mỗi vận động viên.
Môi mỏng của cậu mím nhẹ, mắt cụp xuống.
Cậu chỉ vô cảm đứng đó để chờ hiệu lệnh tiếp theo của trọng tài.
Sau khi quen nhau nhiều tháng, so sánh với một số người khác và dùng chiều cao của chính mình để đối chiếu, Thẩm Kiều đoán rằng Kỳ Ngôn Châu khoảng 1m85 trở lên, gần bằng những người cao 1m90 trong đội bóng rổ của trường.
Ít nhất là 1m86, 1m87.
Ngoài ra, cậu còn có một tỷ lệ cơ thể tốt, chân tay mảnh khảnh, và một dáng người cao gầy.
Đứng giữa đám đông, nhìn cậu sẽ nổi bật hơn, khiến cho mọi người chú ý đến cậu ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Sau khi tìm được chỗ