Thẩm Kiều hơi chột dạ, nhưng bụng cô đau đến mức không đứng được, nên cô không ngại ngùng từ chối nữa.
Sau đó, cô mím môi, rồi cẩn thận dựa vào lưng Kỳ Ngôn Châu.
“Kỳ Ngôn Châu, làm phiền cậu rồi.” Cô nhỏ giọng nói cảm ơn.
“… Không cần.”
Kỳ Ngôn Châu cõng cô lên trên lưng, rồi sải bước như bay, đi về phía phòng y tế.
Sau vài bước, Chu Ý Quyền cũng chạy theo.
Chẳng bao lâu, cả ba đã đến phòng y tế.
Giáo viên trong phòng y tế đưa cho Thẩm Kiều một viên thuốc giảm đau và bảo cô nằm xuống giường: "Ngủ ở đây một lát.
Hôm nay là đại hội thể thao đúng không? Nếu có hoạt động gì thì không cần tham gia nữa.
Cô sẽ viết cho em một tờ đơn xin nghỉ ốm."
Thẩm Kiều nuốt thuốc xuống, rồi uống thêm một ngụm nước, sau đó cô nhỏ giọng nói: "Cám ơn cô.”
"Không có gì.
Hai em đến sân tập đi.
Phòng y tế không thể có nhiều người như vậy."
"...!" Nghe vậy, Kỳ Ngôn Châu lạnh nhạt liếc Thẩm Kiều, rồi xoay người đi về phía cửa.
Còn vẻ mặt Chu Y Cầm thì đầy lo lắng, giống như không thể cử động được.
Thẩm Kiều cố gắng cười, rồi kéo tay áo của Chu Ý Cầm.
Cô trầm giọng, nói: "Được rồi Cầm Cầm.
Cậu ra sân tập xem thi đấu trước đi.
Tớ ngủ một lát là sẽ khỏe lại thôi.
Sau khi tỉnh dậy, tớ sẽ gửi tin nhắn cho cậu.
Rồi chúng sẽ đi ăn trưa nhé."
“Ừ.
Vậy cậu có việc gì thì phải gọi cho tớ ngay đấy.”
“Được rồi.”
Một lúc sau, Thẩm Kiều quay mặt lại cửa phòng y tế, rồi nói: “Kỳ Ngôn Châu, cảm ơn cậu đã đưa tôi đến đây.”
Giọng nói ngọt ngào, mềm mại của cô khiến động tác của Kỳ Ngôn Châu bất giác đình trệ.
Cậu không quay đầu lại, mà chỉ chỉ giơ tay ra sau lưng rồi vẫy vẫy, tỏ ý không cần.
Thẩm Kiều cười nhẹ, cô đã quen với sự xuất hiện của cậu nên không để ý.
Sau đó, Chu Ý Cầm cũng lui về phía sau, sau đó đóng cửa, rồi rời đi.
_____
Kỳ Ngôn Châu bước từng bước lớn đi về phía sân chơi.
Chu Ý Cầm có việc muốn hỏi cậu, nhưng phải chạy theo mới đuổi kịp: “Này, Kỳ Ngôn Châu!”
Kỳ Ngôn Châu không trả lời.
Chu Ý Cầm nghiến răng, rồi xông tới trước mặt chặn đường cậu, tức giận, nhăn mày: "Này, vừa rồi cậu hỏi tôi về Thẩm Kiều.
Lúc ấy, dù tôi gấp thế nào cũng dừng lại để trả lời cậu, đến lượt tôi thì cậu lại không thèm để ý tới.
Cậu bị làm sao vậy?”
Kỳ Ngôn Châu nhíu mày: “Chuyện gì?"
Đột nhiên, Chu Ý Cầm bị hai chữ này làm cho bị nghẹn.
Chú Ý Cầm há miệng, rất lâu sau đó cũng không nói nên lời.
Thấy Kỳ Ngôn Châu chuẩn bị đi, nên vội vàng nói: "Kỳ Ngôn Châu, vừa rồi cậu theo dõi chúng tôi sao? Nếu không thì sao cậu có thể tình cờ xuất hiện như vậy?"
"..."
"Cậu rất quan tâm đến Kiều Kiều?" "Tại sao?"
"..."
“Sao cậu không nói?”
Kỳ Ngôn Châu giơ tay lên để liếc nhìn đồng hồ: "Tôi có việc phải làm, nên không có thời gian để trả lời một câu hỏi nhàm chán như vậy."
Cậu không quan tâm đến vẻ mặt giận dữ của Chu Ý Cầm, nên liền bước thẳng đi.
Chu Ý Cầm nắm chặt tay, trừng mắt nhìn bóng lưng cao gầy của Kỳ Ngôn Châu, do dự một giây, rồi quyết định tiếp tục đi theo.
Không đúng.
Hai người này thực sự có gì đó không đúng.
Cho dù đó là hành động hay khí chất.
Nếu như Thẩm Kiều nói, thực sự chỉ tiếp cận Kỳ Ngôn Châu vì một số lý do đặc biệt, thì phản ứng của Kỳ Ngôn Châu rõ ràng là không bình thường.
Ngay cả ánh mắt của cậu đối với Thẩm Kiều cũng có cảm giác chiếm đoạt, nên Chu Ý Cầm có chút cảm giác thù địch với cậu...
Là bạn thân nhất của Thẩm Kiều, Chu Ý Cầm cảm thấy mình phải bảo vệ Thẩm Kiều.
Vì vậy, Chu Ý Cầm đi theo Kỳ Ngôn Châu suốt một đoạn đường trở lại sân tập.
Kỳ Ngôn Châu tiếp tục mặc kệ, cậu vẫn tự mình đi về phía đường băng.
Chu Tư Tần là một chuyên gia xã hội, chẳng bao lâu, cậu ta đã tìm thấy một vài người quen trong đám đông, rồi đi lên hỏi một vài câu hỏi.
"Nhóm nam đã kết thúc rồi.
Chắc là trận chung kết vào buổi chiều đúng không? Tôi nghe giáo viên thể dục nói rằng đây là hoạt động cuối cùng vào sáng nay."
"....Cậu đang nói về ai vậy? Kỳ Ngôn Châu của lớp 11 đó à? Ồ, đài phát thanh của trường vừa mới gọi tên cậu ta, nhưng không thấy cậu ta đến, nên tôi đoán là cậu ta bỏ cuộc rồi."
"Nghe nói là thành tích rất tốt."
"Tôi nghe trong nhóm nói cậu ta đánh nhau rất giỏi, có cơ bắp khỏe mạnh, vì vậy, cậu ta có thể chơi thể thao toàn diện.”
“...”
Một lúc sau, đám đông cũng giải tán.
Kỳ Ngôn Châu lặng lẽ đứng bên ngoài đám đông.
Độc lập với thế giới, người lạ chớ đến gần.
Ngay cả ánh mắt cũng lạnh lùng, giống như một vũng nước lạnh, khiến người khác khiếp sợ.
Tuy nhiên, cậu chưa bao giờ dùng ánh mắt này khi nhìn Thẩm Kiều.
Thứ sáu.
Đại hội thể dục thể thao cấp trường đã kết thúc thành công tốt đẹp.
Không lâu sau khi tan học, một bức ảnh đã lan truyền trên trang chủ của trường học.
Trong ảnh, Kỳ Ngôn Châu đang cõng một nữ sinh trên lưng, vẻ mặt rất lo lắng.
Vì do góc chụp, nên một nửa khuôn mặt của nữ sinh được che sau vai cậu, chỉ để lộ đôi mắt khép hờ và cái trán.
Thậm chí, có người còn nhanh chóng nhận ra nữ sinh đó là Thẩm Kiều, và đăng tải bức ảnh cô cầm cờ đi vào sân tập để so sánh.
Cả hai đều là người nổi tiếng trong trường, nên hành động trắng trợn như vậy tất nhiên là sẽ gây ra làn sóng bàn tán sôi nổi.
"Tôi nghĩ là đúng rồi.
Với tính khí đáng sợ của Kỳ Ngôn Châu, ngoài bạn gái của mình thì sẽ tự nguyện cõng nữ sinh khác sao? Không thể nào.”
"Chậc chậc, xét về mặt ngoại hình thì rất hợp.
Nhưng về những mặt khác thì chắc chắn là không xứng."
"Tôi có thể tưởng tượng ra cảnh cô công chúa nhỏ bị người ta qyz..."
"Hết rồi.
Vậy là sẽ có rất nhiều bạn nam trong lớp sắp thất tình rồi, hahaha...Mối tình đầu của họ đã bị cướp đi!"
“Chẳng phải cũng có rất nhiều nữ sinh thất tình sao? Chậc chậc chậc, phải dừng yêu thầm rồi."
"..."
Lần này, tin đồn còn bay nhanh hơn.
Cuối cùng, Thẩm Kiều không còn bị giam giữ trong bóng tối và nghe theo "scandal đào hoa" về mình nữa.
Cô cười cười: “Ai mà chán thế, lại còn lén lút chụp hình nữa.”
Chu Ý Cầm nghiêm túc gật đầu: “Ừ.
Có thể tìm được góc chụp mà không dính phải tớ một chút nào thì đúng thật là giỏi.
Sau này có thể dùng kĩ thuật này để đi làm chó săn.
"
"Có cách nào để bọn họ xóa đi không?"
"Tớ đoán là không.
Những cuộc trò chuyện nhóm đó trong trường chúng ta là ẩn danh, tớ không biết ai đã gửi nó, và nó lan rộng khắp nơi.
Nên nếu muốn xóa đi thì cũng vô ích.
Có lẽ giáo viên đã nhìn thấy nó rồi.
"
Tuy nhiên, một trong hai người là học sinh lớp mỹ thuật, và người kia là học sinh lớp thường niên thứ nhất, tính cách của họ cũng rất kỳ lạ.
Ngay cả khi có làm náo loạn thì giáo viên cũng sẽ không quản.
Suy cho cùng, nếu Kỳ Ngôn Châu có nhảy qua tường trốn tiết thì cũng không có ai quan tâm đến.
Thẩm Kiều cau mày, rồi thở dài, cô khẽ lẩm bẩm: “....Lần này tớ lại gây rắc rối cho Kỳ Ngôn Châu rồi.”
Không biết trong lòng cậu sẽ cảm thấy phiền phức ra sao.
Chắc chắn là cậu sẽ nhìn chằm chằm vào mọi người một lần nữa.
Chu Ý Cầm: "Kiều kiều! Đừng lúc nào cũng lo lắng cho