Thẩm Kiều nhét điện thoại lại chỗ cũ, rồi đứng dậy, đi ra mở cửa.
Hai người rất ít khi khóa cửa phòng ngủ, nhưng Kỳ Ngôn Châu tuyệt đối sẽ không xông vào phòng ngủ của cô, cho dù cửa mở, cậu cũng sẽ không đii vào.
Cũng giống như lúc này.
Cậu đang đứng ở cửa, mặc bộ đồ ngủ, với mái tóc mềm hơi rối, nhưng trông cậu vẫn đẹp trai.
Chỉ thấy trong mắt lộ ra một tia lo lắng, cậu nhìn cô từ trên xuống dưới mấy lần.
"Có chuyện gì sao? Có người gọi cho em?"
Đầu Thẩm Kiều hơi đau, cô mím môi, không chút do dự lắc đầu: "Không có chuyện gì...!gọi nhầm thôi."
Kỳ Ngôn Châu trấn tĩnh lại: "Không tiện nói cho anh biết sao?"
"...Cũng không phải."
Nói thật, Thẩm Kiều cảm thấy chuyện này nên nói cho Kỳ Ngôn Châu biết.
Chỉ bằng cách tự mình biết điều đó, cậu mới có thể ngăn ngừa nguy hiểm và chuẩn bị tốt hơn.
Nhưng làm thế nào để nói ra một tình huống vô lý như vậy để được thuyết phục?
Nếu muốn nói với Kỳ Ngôn Châu, cô phải bắt đầu lại từ đầu.
Cậu thông minh đến mức không gì có thể đánh lừa được cậu.
Kỳ Ngôn Châu nhất định sẽ biết, chính là bởi vì nội dung cuộc gọi, cô mới cố ý tới tìm anh cầu cứu.
Cậu sẽ nghĩ gì
Cậu sẽ càng nghi ngờ tình cảm của cô?
Mặc dù, Thẩm Kiều không thể phủ nhận lúc đầu đó là sự thật.
Nhưng khi ở bên nhau, cô đã yêu Kỳ Ngôn Châu, không phải chỉ coi cận như khúc củi cứu mình, càng không chỉ là "Vì trong tương lai chính mình làm hỏng tình yêu của cậu."
Vậy nên Thẩm Kiều không muốn Kỳ Ngôn Châu suy nghĩ nhiều, nhưng cô cũng không biết nên làm thế nào.
"..."
Cô suy nghĩ một lúc.
Tiến lên một bước, ôm eo Kỳ Ngôn Châu, vùi mặt vào trong ngực cậu, ủ rũ nói: "Để em nghĩ xem nên nói gì."
"Ừ."
"Ngủ chung?"
"Được."
Kỳ Ngôn Châu đưa cô đến phòng ngủ của cậu.
Lúc này, trời đã rạng sáng.
Ngoài cửa sổ, hai người nằm trên tấm nệm mềm mại, cả hai đều không có chút buồn ngủ nào, đối diện nhau, vẻ mặt không nói nên lời.
Một giây như nghìn năm.
Thẩm Kiều nhịn hồi lâu, cuối cùng buồn bực thốt ra một chữ: “Kỳ Ngôn Châu, anh phải cẩn thận…”
Kỳ Ngôn Châu nhướng mày: "Cẩn thận cái gì?"
"Em không biết phải cẩn thận cái gì.
Nhưng phải cẩn thận, cẩn thận mọi lúc, mọi nơi."
"Hả? Có linh cảm không tốt sao? Có phải là người mà Lục San San nhắc tới?"
"...Ừ.
Dù sao cũng phải cẩn thận với con dao đó." Giọng Thẩm Kiều rất nhỏ, hiển nhiên là do dự: "Có thể có hai con dao.
Nhưng không biết khi nào và chuyện gì sẽ xảy ra."
Kỳ Ngôn Châu gật đầu: "Hai con dao phải không? Anh biết rồi."
Mặc dù [email protected] muốn kiểm soát đang mở rộng vô hạn, cố gắng phá hủy sự tỉnh táo còn lại của Kỳ Ngôn Châu.
Nhưng dưới muôn vàn khó khăn, ít nhất cậu cũng được kìm nén trong đáy lòng.
Cậu không hỏi nhiều, mà chỉ xoa đầu Thẩm Kiều, lại nhẹ giọng hỏi: “Mệt không? Vẫn còn sớm, chúng ta ngủ một lát đi.”
Nhịp tim của Thẩm Kiều còn chưa bình tĩnh lại.
Ngập ngừng một chút, cô khẽ gật đầu.
Hai người ôm nhau ngủ thiếp đi.
Tuy nhiên, đêm nay không được định sẵn là yên bình.
Cho dù là người đàn ông xa lạ đến tìm Thẩm Kiều, hay là điện thoại đột nhiên hoạt động trở lại, tất cả đều giống như một điềm báo.
Những tia nắng đầu tiên xuyên qua bóng tối.
Đột nhiên, vài tiếng kêu từ ngoài cửa sổ truyền đến, khàn khàn như kiệt sức.
"Cháy rồi!"
“Cháy rồi…“
"Mọi người, dậy đi!"
"..."
Vừa rồi Thẩm Kiều chìm vào giấc ngủ say, Kỳ Ngôn Châu là người mở mắt trước.
Để tồn tại khi còn nhỏ, cậu đã để lại những di chứng đó, khiến cậu có sự nhạy cảm của một con sói.
Một chút chuyển động nhẹ có thể đánh thức cậu dậy.
Đừng nói hét lớn, trong hoàn cảnh yên tĩnh của con hẻm sáng sớm, càng thêm chói tai.
Sau một lúc dừng lại, cậu đột ngột ngồi dậy và nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ở sân nhà hàng xóm bên cạnh, khói đã bốc lên dày đặc.
không nhìn rõ ngọn lửa, nhưng khói càng lúc càng lớn, dần dần lan về phía họ, không biết khi nào mới cháy hết.
Nội thất của ngôi nhà cũ được làm bằng gỗ, dễ bắt lửa, các tòa nhà nhỏ san sát nhau, ở giữa có trồng cây, chỉ cần không dập tắt ngọn lửa, ngọn lửa có thể sẽ nhanh chóng lan rộng.
Huống chi nơi này ngõ nhỏ, xe cứu hỏa không thể vào được, càng thêm phiền toái.
Cho dù tường ngoài là tường gạch, có thể ngăn cản nhất thời, nhưng cũng không thể ngồi trong phòng chờ chết.
Kỳ Ngôn Châu lay Thẩm Kiều tỉnh lại: “Kiều Kiều, Kiều Kiều, mau dậy đi.”
Thẩm Kiều ngẩn người, mơ hồ nói: “Sao vậy?”
"Cháy rồi.
Chúng ta phải ra ngoài trước."
Vừa nói, không đợi cô kịp phản ứng, cậu đã trực tiếp bế cô lên, vác lên vai sải bước xuống lầu.
Trên lưng sô pha vẫn còn chiếc áo khoác mà hôm qua hai người đã cởi ra.
Kỳ Ngôn Châu giật lấy áo khoác, lấy khăn ướt trong nhà vệ sinh, rồi lại đi ra ngoài.
Mở cửa.
Hai người đứng trong sân.
Lúc này, Thẩm Kiều đã hoàn toàn tỉnh lại.
Cô cầm lấy chiếc áo khoác mà Kỳ Ngôn Châu đưa cho, mặc vào bên ngoài bộ đồ ngủ.
Sau đó lấy khăn bịt mũi, mở to mắt nhìn về hướng cửa bên cạnh.
Khói dày đặc cuồn cuộn, che khuất cả bầu trời, không thể nhìn thấy ngọn lửa bắt đầu từ đâu.
Ngoài cổng sắt, nhiều người đứng xa xa.
Có vẻ như hầu hết họ đều là hàng xóm sống trong những tòa nhà này, mặc đồ ngủ và vội vàng bước ra.
Xì xào bàn tán, trên mặt ai nấy đều đầy vẻ lo lắng.
Kỳ Ngôn Châu cũng không thể do dự nữa, lập tức đi ra ngoài, đi vào trong đám người dưới ánh mắt quan sát của mọi người.
Lư Sam San cũng ở trong số đó, khi cô ấy nhìn thấy hai người, cô ấy nói chuyện với ba mẹ mình xong thì liền chạy đến bên Kỳ Ngôn Châu: "Anh Ngôn Châu, anh không sao chứ?"
Kỳ Ngôn Châu lắc đầu, mặt không đổi sắc.
Lòng bàn tay vẫn nắm chặt tay Thẩm Kiều không buông.
Lư Sam San c ắn môi dưới, thấp giọng nói tiếp: "Là nhà bà bên