Tay Kỳ Ngôn Châu cũng không nhàn rỗi.
Thẩm Kiều định nắm lấy cổ tay cầm dao của người đàn ông, không cho hắn ta động đậy.
Nửa người hắn ta bị Kỳ Ngôn Châu đè x uống, chỉ có thể dùng một bên, tư thế rất vặn vẹo.
Ai đã từng nghĩ rằng tai nạn sẽ xảy ra ngay lập tức.
Mục tiêu của người đàn ông này không phải Kỳ Ngôn Châu, hắn ta vừa liếc mắt liền phát hiện Thẩm Kiều đi tới, liền lật cổ tay, rồi xoay người.
Thẩm Kiều đứng bên cạnh Kỳ Ngôn Châu, đúng lúc trong phạm vi của người đàn ông.
Trong phút chốc, mũi dao sắc bén đã ở trước mặt Thẩm Kiều.
Con ngươi Thẩm Kiều hơi giãn ra.
Người cô lại lùi ra sau.
Nhưng cô không ngờ rằng Kỳ Ngôn Châu sợ người đàn ông đó sẽ làm bị thương cô.
Cậu liếc mắt nhìn thấy cảnh này, liền theo phản xạ buông lỏng tay người đàn ông ra, muốn giật lấy con dao trên tay hắn ta.
Bảo vệ Thẩm Kiều.
Điều này dường như đã trở thành bản năng của Kỳ Ngôn Châu.
_____
Người đàn ông quay lại và đâm mạnh vào vai Kỳ Ngôn Châu.
"Kỳ Ngôn Châu!" Đầu óc Thẩm Kiều trống rỗng, hai mắt rưng rưng, gào thét một tiếng.
Giây tiếp theo.
"Bùm.." Có một tiếng nổ lớn.
Người đàn ông lại bị Kỳ Ngôn Châu giữ chặt cổ tay, ném ra ngoài, đập vào tường.
Lưng hắn ta va vào bức tường gạch, phát ra âm thanh khủng khiếp như xương bị dịch chuyển.
Hắn ta ngã xuống và đập xuống đất.
Cơ thể co giật vài cái, mất khống chế, không thể động đậy, không khỏi đau đớn gầm lên một tiếng.
Con dao trong tay không cầm được nữa, nên đã bị hắn ném bay xa về phía bên kia.
"Kiều Kiều, gọi cảnh sát trước đi."
Thẩm Kiều không chút do dự nói: "Được."
Bởi vì hỏa hoạn khẩn cấp, lúc đi ra ngoài, cô không được tỉnh táo, cũng không cầm theo điện thoại, nên cô chỉ có thể đi về phía trước tìm người mượn điện thoại.
May mắn thay, Lư Sam San đang nói chuyện với bố mẹ cô ấy cách đó không xa.
Nghe Thẩm Kiều nói xong, cô ấy biến sắc, lập tức lấy điện thoại di động gọi cảnh sát, sau đó đi theo cô về phía Kỳ Ngôn Châu.
Trong ngõ sâu, Kỳ Ngôn Châu đang vững vàng giẫm lên tay người đàn ông, cúi đầu, mặt không đổi sắc nhìn hắn ta.
Mặc kệ những lời chửi thề và van xin khác nhau của người đàn ông, cậu vẫn không dao động dù chỉ một chút.
Đôi mắt của cậu sâu không đáy giống như địa ngục Shura.
Cảnh tượng này khiến người ta cảm thấy run rẩy.
Lư Sam San do dự một chút.
Thẩm Kiều hoàn toàn không để ý đến trạng thái không bình thường của cô ấy, cô vẫn chạy thẳng đến chỗ Kỳ Ngôn Châu, kiễng chân nhìn bờ vai của cậu, rồi lo lắng hỏi: “Kỳ Ngôn Châu, anh có bị thương không?”
Dù mọi thứ diễn ra rất nhanh nhưng cô có thể nhìn rõ nhất cử nhất động của hai người họ.
Mũi dao đâm phải Kỳ Ngôn Châu.
Cô không biết nó đi sâu thế nào.
Cơ thể Kỳ Ngôn Châu căng thẳng, nhưng khi ngón tay mềm mại của Thẩm Kiều chạm vào người cậu, cậu dần dần thả lỏng, và không còn phòng bị nữa.
Cậu cười cười, rồi để cô kéo quần áo của mình, sau đó thấp giọng an ủi: "Không sao, chỉ trầy da một chút thôi."
Bởi vì cậu nhớ tới lời nhắc nhở tối qua của Thẩm Kiều về hai con dao.
Tuy rằng không biết tại sao, nhưng trong giây phút mấu chốt này, trong tiềm thức cậu vẫn nảy lên một lớp phòng bị.
Nếu cậu không chuẩn bị trước, chắc chắn con dao sẽ đâm xuyên qua vai cậu.
Thật may mắn.
Nếu vậy, nhất định Thẩm Kiều sẽ khóc.
Kỳ Ngôn Châu không thể chịu đựng được khi cô khóc.
Nhưng nếu vì bản thân cậu mà lo lắng, vậy thì cậu sẽ cảm thấy mất vui.
Trong lúc nhất thời, Kỳ Ngôn Châu có chút hối hận.
Cậu mím môi, và im lặng.
Thẩm Kiều vẫn không biết Kỳ Ngôn Châu đang nghĩ gì.
Cô cụp mắt xuống, cẩn thận kéo áo cậu từ xuống, lộ ra bờ vai.
Máu chảy ra từ vai cậu.
Vết thương không sâu.
Mặc dù không thể nói là rất nghiêm trọng, nhưng làn da của cậu rất trắng, nên nhìn cũng khá nặng.
Thẩm Kiều nhìn chằm chằm một lúc, sau đó hốc mắt cônbất giác nóng lên.
Kỳ Ngôn Châu hơi sửng sốt: "Kiều Kiều?"
“Ừ…”
"Sao em lại khóc? Nó không nghiêm trọng."
"..."
Nghe vậy, Thẩm Kiều lấy mu bàn tay lau đi nước mắt.
Thậm chí cô không thể diễn tả cảm xúc của mình lúc này.
Là hạnh phúc hay đau lòng.
Bất kể như thế nào, vết thương nhỏ này còn tốt hơn so với cái chết của Kỳ Ngôn Châu.
Dưới chân, người đàn ông gầy guộc vẫn gào thét.
Lúc này, súng nước áp suất cao đã hoàn thành công việc của mình, và tiếng còi báo động có thể nghe thấy từ xa, vang vọng khắp bầu trời.
Mọi thứ đều đã kết thúc.
Cuộc phiêu lưu này bắt đầu vào một đêm tuyết rơi năm ngoái, và cuối cùng kết thúc vào cuối hè đầu thu năm nay.
Hai người thực sự đã cùng nhau bắt đầu một cuộc sống mới.
Nghĩ đến đây, Thẩm Kiều vươn tay, ôm thật chặt Kỳ Ngôn Châu.
"...!Kỳ Ngôn Châu, cảm ơn anh rất nhiều."
Cảm ơn anh đã sống trên thế giới này.
Nếu không, tương lai của cô có thể chỉ dành để tìm kiếm một "chiếc điện thoại thời gian".
Kỳ Ngôn Châu vỗ đầu cô: "Kiều Kiều, ngoan, đừng sợ, có anh ở đây."
"Ừm."
______
Không lâu sau, cảnh sát đến hiện trường và đưa người đàn ông đi.
Thẩm Kiều và Kỳ Ngôn Châu lại cùng nhau vào đồn cảnh sát.
Có lẽ vì ngoại hình của họ, nên cảnh sát đã nhận ra hai người.
"Lại là cháu hai à."
Thẩm Kiều ấn ngón tay lên vết thương Kỳ Ngôn Châu, đáp: “Xin chào, đã lâu không gặp.”
Bởi vì liên quan đến âm mưu giết người, một vụ án hình sự, cả hai đã được ghi lại lời khai một cách riêng biệt.
Sau một thời gian ngắn nghỉ ngơi, lại bị thẩm vấn và bị hỏi liên tục về một cái tên xa