Cảnh báo được hủy bỏ, hai người không vội vàng đi du lịch, nhưng cũng không ở lại Lục Xuyên lâu.
Ngày nghỉ còn chưa kết thúc, nhưng hai người chịn trở lại trường học.
Chỉ chớp mắt, đã là tuần cuối cùng của tháng mười một.
Mùa thu đến, gió thổi lá rơi, cũng đến sinh nhật của Kỳ Ngôn Châu.
Đây là lần thứ hai Thẩm Kiều và Kỳ Ngôn Châu cùng nhau trải qua sinh nhật.
Trong một năm nay, bởi vì xảy ra rất nhiều chuyện, nên không ai còn nhớ tới những chuyện này.
Trên thực tế, cũng không quá nhanh.
Lúc này, Thẩm Kiều vôi thức sờ lên cổ.
Bên trên mặt dây chuyền có một con thiên nga nhỏ.
Sau khi thời tiết nóng lực qua đi, Thẩm Kiều luôn đeo dây chuyền trên người, và cũng không có tháo rời.
Cô đã đeo lâu nên dây không còn sáng bóng như lúc ban đầu, nhưng cô vẫn rất thích.
Cũng như thế, chiếc vòng bảo vệ cổ tay mà Thẩm Kiều tặng Kỳ Ngôn Châu, cậu cũng luôn đeo trên tay.
Hai người biết rõ tầm quan trọng của đối phương, và luôn quan tâm giúp đỡ nhau.
Trong lòng cả hai đều biết rõ, từ sớm đã không có từ nào có thể diễn tả được.
Nhưng quà sinh nhật vẫn phải chọn kỹ.
Một năm mới có một lần.
Dù sao cũng phải có chút cảm giác.
Thẩm kiều suy nghĩ vài ngày, nhưng cô vẫn không nghĩ ra được gì.
Cô quyết định thẳng đi đến cửa hàng, chuẩn bị vào trong chọn đồ.
Chọn đi chọn lại, cuối cùng cô chọn được một cặp nhẫn tình nhân.
Sau đó, cô để nhân viên cửa hàng đóng gói lại cẩn thận.
___
Đến ngày 24 tháng 10, Thẩm Kiều đến đó trước một ngày, rồi mang quà đến Học viện Hàng không tìm anh.
Lá ở trong sân đã rụng hết, so với lúc báo danh ngày đó thì có vài phần đìu hiu.
Nhưng trong sân trường vẫn đông đúc và sôi động.
Thẩm Kiều biết lịch học của Kỳ Ngôn Châu, lúc này, cậu không có giờ học, cũng không đi làm, chắc chắc là đang ở trong ký túc xá.
Lần theo trí nhớ, cô tìm đường đi tới ký túc xá nam.
Thời tiết bên ngoài rất tốt, không nóng, có nắng, không quá lạnh, thích hợp cho các hoạt động thể thao.
Mấy nam sinh ôm bóng rổ, cười cười nói nói đi ra ngoài.
Lúc Thẩm Kiều đi ngang qua bọn họ, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô, thậm chí còn có người huýt sáo.
Đối với những ánh nhìn chăm chú đó, xưa nay cô đã tập thành thói quen.
Cô không để ý, mà chỉ cúi đầu, rồi gửi tin nhắn cho Kỳ Ngôn Châu.
Thẩm kiều: [Kỳ Ngôn Châu, anh đang làm gì thế?]
Kỳ Ngôn Châu trả lời: [Đang làm bài tập nhóm.]
Thẩm Kiều: [Anh ở trong phòng sao?]
Kỳ Ngôn Châu: [Ừ.]
Kỳ Ngôn Châu: [Em tới đây à?]
Thẩm Kiều kinh ngạc một giây.
Cô nghĩ là cậu đã nhìn thấy mình, nên cô nhanh chóng nhìn trái nhìn phải, nhưng lại không nhìn thấy gương mặt quen thuộc.
Thẩm Kiều: [Sao anh biết?]
Kỳ Ngôn Châu: [Bình thường em sẽ không hỏi như thế.]
Kỳ Ngôn Châu: [Em đang ở đâu?]
Thẩm Kiều mỉm cười.
Cô dùng đầu ngón tay gõ gõ màn hình, ngoan ngoan trả lời từng chữ một: [Dưới lầu.]
Kỳ Ngôn Châu: [Một phút.]
Thẩm Kiều: [Được, em chờ anh.]
Chỉ trong chốc lát, Kỳ Ngôn Châu đã xuất hiện trước tầm mắt của cô.
Nam sinh cao gầy, đẹp trai, mặc một chiếc áo hoodie đen, làn da trắng.
Có cảm giác trầm lặng và cáu kỉnh trong mọi cử chỉ, nên đã thu hút mọi sự chú ý của mọi người.
May mắn thay, cô không nhìn thấy vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt của cậu nữa.
Là Thẩm Kiều kéo cậu vào thế giới này.
“Kỳ Ngôn Châu!” Thẩm Kiều cười, rồi hét lên một tiếng.
Cô vẫy tay về phía cậu.
Bước chân Kỳ Ngôn Châu càng lúc càng nhanh, chỉ hai ba bước đã đứng trước mặt cô.
Với đôi mắt thâm sâu, Kỳ Ngôn Châu mở miệng: “Sao bỗng nhiên lại tới đây?”
Thẩm Kiều “hừm” một tiếng: "Không muốn nhìn thấy em sao?”
“...Muốn.”
Chỉ đáp án này đã khiến cho cô vô thức phấn chấn lên.
Thẩm Kiều nhíu mày, nắm lấy tay Kỳ Ngôn Châu: “Nhớ anh, nên em mới tới gặp anh.”
“Buổi chiều không phải đi học sao?”
Kỳ Ngôn Châu nắm rất rõ lịch trình của cô.
Nghe vậy, Thẩm Kiều ngẩng đầu lên, hơi gật đầu: “Lớp vật lý, học xong rồi.”
Kỳ Ngôn Châu: “Ồ, Bây giờ muốn làm gì?”
Thẩm Kiều nghĩ một lúc, nhưng vẫn không nghĩ ra.
Cô chỉ muốn ở bên cạnh cậu.
“.....Hay là, anh và em đến thư viện làm bài tập đi.”
Kỳ Ngôn Châu dừng một chút, rồi nhướng mày, nhìn cô: “Kiều Kiều, em...” Giọng nói trầm xuống.
Đột nhiên, điện thoại trong túi reo lên.
Cuộc trò chuyện của hai người bị cắt ngang.
Thẩm Kiều nháy mắt với cậu, ra hiệu cậu nghe điện thoại trước.
Kỳ Ngôn Châu liếc nhìn ID người gọi, rồi cau mày mới ấn nút nghe.
Đầu bên kia điện thoại, giọng nói tràn đầy khí thế.
“Anh Kỳ! Mau tới đây! Đừng làm bài tập nữa! Đội bóng rổ đang thiếu người!”
Kỳ Ngôn Châu và Thẩm Kiều đứng rất gần nhau.
Cô cũng nghe được vài chữ đứt đoạn.
Mắt cô sáng lên.
Thấy Kỳ Ngôn Châu đang định từ chối, nhưng Thẩm Kiều đã lập tức nắm lấy ống tay áo của cậu, rồi lắc đầu, nói nhỏ: “Em vẫn chưa được xem anh chơi bóng rổ.”
Truyện được đăng trên wattpad.
Nếu bạn thấy đăng trên nơi khác, thì đó là bản ăn cắp.
Suy cho cùng, khi còn học trung học, tính cách Kỳ Ngôn Châu không tốt, còn hung dữ và thu mình.
Mỗi ngày đi học, hay tan học chỉ có một mình, còn bận rộn đi làm thêm.
Ngoại trừ tham gia một số mục cá nhân ở đại hội thể thao có kế hoạch lấy tiền thưởng, hầu như cậu không tham gia bất kỳ hoạt động nhóm nào ở trong trường.
Thẩm Kiều âm thầm theo dõi cậu tham gia các hoạt động ở đại hội thể thao, nhưng không có hoạt động nào năng nổ như chơi bóng rổ.
Bây giờ, vậy mà lại có bạn học chủ động gọi cho Kỳ Ngôn Châu.
Có tiến bộ rồi.
Thẩm Kiều cảm thấy rất vui, nên cô tiếp tục làm khẩu hình miệng: “Đồng ý đi, đồng ý đi.”
Kỳ Ngôn Châu: “....”
Dừng một chút, Thẩm Kiều lại kéo áo cậu, lắc nhẹ hai lần.
“Em muốn xem.”
Từ trước tới giờ, Kỳ Ngôn Châu chưa bao giờ có thể vượt qua sự nũng nịu của cô.
Cậu cầm điện thoại, nhỏ giọng trả lời: “Tôi tới ngay.”
“Mau đến đi, ở trên sân bóng rổ gần sân vận động! Tôi đợi cậu!”
Khuôn viên của Học viện Hàng không không hề nhỏ.
Kỳ Ngôn Châu không mang theo chìa khóa xe đạp.
Hai người đi bộ một lúc mới đến nơi.
Từ xa đã nhìn thấy mấy nam sinh ở trên sân bóng rổ.
Người đầu tiên nhìn thấy Kỳ Ngôn Châu liền nhảy dựng lên, hét lớn, hướng về phía hai người, rồi hô to: “Anh Kỳ đến rồi!”
Thẩm Kiều híp mắt.
Bước chân dừng lại một chút.
Kỳ Ngôn Châu quay lại hỏi: “Sao vậy?”
“Đây là bạn học của anh sao?”
“Bạn cùng phòng.”
“Lúc vừa nãy bọn họ ra ngoài, em ở dưới lầu có nhìn thấy họ, thật trùng hợp.”
Cậu lạnh nhạt nói: “Không hợp.”
“Hả?”
“Em không thể hợp với người khác cái gì cả.”
Thẩm Kiều hiểu ra, nên liền cười nhẹ một tiếng: “Em biết rồi, chúng ta mau đi thôi! Hình như họ đều đang đợi anh.”
“....”
Lúc gần đến, những nam sinh kia đã đứng dậy.
Nhìn thấy Thẩm Kiều, biểu hiện của