Editor: Meggie2010
Nằm nghiêng trên nhuyễn tháp, một mái tóc đen dài tùy ý rơi xuống chiếc đệm mềm mại đỏ thắm, Mộ Tinh Đan chống cằm, khóe môi mỉm cười. Trên người chỉ mặc một chiếc yếm trắng thêu hoa mai và một chiếc áo choàng lụa mỏng màu đỏ, đôi chân trắng muốt thon dài co duỗi như ẩn như hiện, dáng vẻ mị hoặc làm cho một nữ nhân khác ở trong phòng không nhịn được đỏ bừng mặt.
"Lưu Tinh, việc ta muốn ngươi điều tra thế nào rồi?" Sau khi cúi đầu hớp một ngụm trà nóng, Mộ Tinh Đan hỏi.
Hôm nay sau khi xuất môn trở về, nàng lập tức phái ám vệ bên người nàng đi điều tra lai lịch của nam nhân kia. Giờ đã quá nửa đêm, tin tưởng với thực lực của Tam Sắc lâu đã tra được chuyện mà nàng muốn biết.
"Vâng, đã tra được rồi." Lưu Tinh ẩn thân ở chỗ tối hiện ra, bắt đầu báo cáo, "Thịnh Hạo Nhiên, tướng quân trấn thủ biên thành, cha mất sớm, trong nhà chỉ còn nương, nhưng hiện tại không sống ở biên thành. Ngoài ra, vào năm cập quán (1) đoạt giải Võ Trạng Nguyên, còn liên tiếp lập được nhiều chiến công, là nhân vật được thăng chức làm tướng quân nhanh nhất từ trước đến nay của Phi Phượng vương triều. Là một người cương trực ghét a dua nịnh bợ, hiếu thuận trưởng bối, làm việc thì không kiêu căng, tiết kiệm. Nghe đồn là do không chịu được việc lục đục đấu đá nhau nên tự nguyện xin đi trấn thủ biên thành."
Xem ra Thịnh tướng quân này đích thực là nhân tài trời sinh. Từ thái độ xử lý sự việc lúc sáng của hắn, còn có phần khí thế kia thì đã có thể đoán được kết quả sẽ là như vậy. Nàng muốn ám vệ đặc biệt đi tìm hiểu không phải là những tin tức mà nhìn người thì có thể đoán được này.
Khẽ chau mày, Mộ Tinh Đan giương mắt nhìn Lưu Tinh hỏi "Chỉ có vậy? Không có gì khác?"
Lúc các nàng mới tới thế giới này, hai người đã cứu các nàng không phải nói như vậy!
Không phải nói Tam Sắc lâu của bọn họ là tổ chức tình báo hạng nhất ở thế giới này, dù là bí mật quân sự của quốc gia hay là tin tức nho nhỏ ở phố phường đều có thể hạ bút thành văn sao?
"Tiểu nhân chỉ tra được như vậy." Lưu Tinh khó hiểu hỏi lại, "Không biết chủ tử còn muốn biết thêm thông tin gì?"
"Ừ, thí dụ như có truyền ra chuyện tốt gì với cô nương nhà ai hay không, hoặc là danh kỹ gì đó. Là một người nam nhân, chẳng lẽ hắn hoàn toàn không gần nữ sắc? Đừng nói với ta, hắn là hòa thượng để tóc tu hành."
Nam nhân mà! Cho dù dáng dấp bình thường cũng sẽ có một chút chuyện phong lưu hoa bướm, càng không cần phải nói nam nhân kia cũng không coi là xấu xí, hơn nữa còn có quyền có thế.
Nàng không khỏi nhớ tới bóng dáng của hắn lúc sáng. Sống lưng sừng sững tràn ngập tự tin và kiêu ngạo của một người lính, khuôn mặt lạnh nhạt bình tĩnh mà người tổng chỉ huy nên có, phương thức xử sự quả quyết dứt khoát do bị ảnh hưởng bởi kinh nghiệm nhiều năm chinh chiến của hắn. Nam nhân như vậy, sẽ có tình yêu như thế nào, khiến người ta nghĩ đến đã thấy tò mò!
Lưu Tinh dừng một chút, lộ ra vẻ mặt khó khăn, "Thịnh Tướng quân cũng không phải hòa thượng, nhưng thật sự là không hề nghe nói hắn từng đặc biệt lui tới với cô nương hoặc nữ tử yên hoa nào." Ai! Nếu nói hắn che giấu quá tốt, bọn họ thật sự bội phục Thịnh tướng quân này, vậy mà lại có thể tránh thoát gián điệp của Tam Sắc lâu bọn họ.
"Ý là, hắn trong sạch giống như tờ giấy trắng?" Không thể nào! Mặt Mộ Tinh Đan không thể tin ngồi dậy.
"Vâng."
Ánh mắt lóe lên hứng thú cao độ, Mộ Tinh Đan bước xuống nhuyễn tháp, khẽ vuốt ve song cửa sổ, cười như có điều suy nghĩ.
Một tướng quân, một đại tướng quân vừa ngay thẳng lại thanh khiết, thậm chí chưa từng chạm qua bất kỳ nữ nhân nào...
Nàng vung tay lên, Lưu Tinh lập tức bước lên phía trước chờ phân phó.
"Lưu Tinh, hai nam tử đi theo bên cạnh hắn là ai, chắc ngươi cũng đã điều tra rồi chứ." Đây không phải câu hỏi, mà là khẳng định.
"Là hai vị phó tướng của Thịnh tướng quân." Lưu Tinh đột nhiên thoáng qua dự cảm chẳng lành.
Vị chủ tử này từ trước đến nay rất vô pháp vô thiên. Lần trước lộ ra nụ cười như thế, chính là lúc nàng quyết định trọng chấn tửu lâu cùng với thời điểm sản xuất loại rượu mới. Mà hiện tại, nàng lại tính toán muốn làm gì nữa đây?
"Ta nghĩ vị Thịnh tướng quân kia không có khả năng sẽ đến nơi này của chúng ta, nhưng hình như ta có chút ấn tượng với hai vị phó tướng kia, nghĩ chút biện pháp, khiến hai người kia mang Thịnh tướng quân đến đây." Nhàn nhạt ra lệnh, giống như muốn tùy ý mang một đồ vật đến vậy.
Mặc dù Lưu Tinh hiểu được đây tuyệt đối không phải nhiệm vụ đơn giản, nhưng chủ tử ra lệnh sao nàng dám nói tiếng không, chỉ có thể cắn chặt răng trả lời, "Dạ, Lưu Tinh hiểu."
Kiều mỵ che miệng ngáp một cái, Mộ Tinh Đan bước liên tục về phía giường ngủ, trong nháy mắt kéo xuống rèm cửa, không quên bỏ lại một câu, "Lưu Tinh, không cần dài dòng, tối mai ta phải thấy được người."
Giống như hoàn toàn không hề để ý tới Lưu Tinh còn đang đứng ở bên ngoài vì mệnh lệnh không hợp lý này mà khổ não, nàng kéo chăn ấm lên đắp, sau đó khóe miệng lộ ra nụ cười.
A! Đại tướng quân, để ta nhìn ngươi là không gần nữ sắc như thế nào!
Ban đêm, đại sảnh Cầm Sắt tửu lâu một mảnh huyên náo, giữa những cô nương hầu rượu yêu kiều mà Mộ Tinh Đan đặc biệt chiêu mộ được, từng thùng rượu mới ủ lần lượt được bưng lên bàn, khiến đêm nay ở biên thành có vẻ vô cùng xa hoa lãng phí, duy độc tiểu lâu ở hậu viện lại có vẻ yên tĩnh rất nhiều. Ngay cả như vậy, lúc Thịnh Hạo Nhiên bước vào tiểu lâu vẫn cảm thấy không vui.
Còn lí do mà một người từ trước đến giờ không có hứng thú với chốn thanh sắc như hắn lại xuất hiện ở chỗ này, thì phải bắt đầu từ lúc một người hắc y che mặt lẻn vào thư phòng của hắn.
Nếu không phải trong nháy mắt xác định hắc y nhân không có chút sát khí nào, hắn cũng sẽ không ngồi yên trên ghế chờ đối phương nói rõ mục đích đến.
"Thịnh tướng quân." Lưu Tinh vái chào một cái, "Được Tinh cô nương nhờ vả, xin mời tướng quân theo ta đến Tùy Phong các ở Cầm Sắt tửu lâu."
Buông sách binh pháp trong tay xuống, sắc mặt Thịnh Hạo Nhiên bất động, nhưng đáy mắt đã có vẻ giận, "Ta và Tinh cô nương vốn không quen biết, nửa đêm được mời cũng không hợp."
Hắn không tốn quá nhiều thời gian đã nhớ lại đại danh này, nữ hầu rượu gây xôn xao ở biên thành gần đây, ngay cả hai Phó tướng của hắn cũng hâm mộ.
Nhưng một nữ tử sản xuất rượu giỏi, lại vào lúc nửa đêm phái người mời hắn gặp mặt! Hừ! Coi hắn là ai?
Lưu Tinh tự nhiên nhìn thấy vẻ mặt khinh bỉ không hề cố ý che giấu của hắn, nhưng nàng biểu hiện không chút hoang mang, "Tướng quân, Tinh cô nương nửa đêm yêu cầu gặp mặt, thật sự bởi vì có chuyện quan trọng, hơn nữa chuyện này có liên quán đến phó tướng của tướng quân."
Lần này Thịnh Hạo Nhiên không cách nào coi thường được nữa, mắt nhìn chằm chằm nàng, hắn trầm giọng hỏi: "Bọn họ thế nào?"
"Hai vị phó tướng ở trong tửu lâu uống say, sau đó lại bắt đầu động thủ ở trong tiểu các. Tinh cô nương biết chuyện này nếu vỡ lở ra đối với thanh danh của hai vị phó tướng sẽ có ảnh hưởng không tốt, nên mới đặc biệt phái tiểu nhân bí mật viếng thăm phủ tướng quân vào lúc nửa đêm, hi vọng tướng quân có thể theo tiểu nhân đến tiểu các ngăn cản hai vị phó tướng." Một phen nói đến hợp tình hợp lý, ngay cả Lưu Tinh cũng nhanh chóng tin vào lời nói dối này.
Hơi nhíu lông mày, Thịnh Hạo Nhiên cũng không quá tin tưởng lời nói của đối phương, nhưng nhìn nàng nói chắc như đinh đóng cột lại không giống nói dối, hắn cân nhắc một chút, lạnh lùng nói: "Ngươi chỉ thuận miệng nói bừa mà lại muốn ta tin tưởng thì không khỏi quá ép buộc người khác, ngươi có thể đưa ra chứng cớ gì đủ để thuyết phục ta không?"
Cách đây không lâu hắn vừa mới nhắc nhở bọn họ đừng uống rượu quá chén để tránh hỏng việc, hắn cũng không cho là hai huynh đệ Liễu Chính sẽ đem lời nói của hắn vào tai này ra tai kia.
Lưu Tinh vội vàng lấy ra hai khối lệnh bài từ trong túi, đưa lệnh bài ra trước mặt, "Tướng quân, hai vị phó tướng quân luôn mang hai khối lệnh bài tùy thân này trên người, như vậy có thể thấy được tiểu nhân không hề bịa đặt!"
Thật ra chính xác là giả, từ tin tức mà Tam Sắc lâu truyền đến biết tầm quan trọng của hai khối lệnh bài này, nàng mới mời thợ thủ công gấp rút hoàn thành,để tạo niềm tin với vị Thịnh tướng quân này.
Đè xuống cơn tức giận đang bốc lên, Thịnh Hạo Nhiên hơi nhếch môi, vẻ mặt lạnh nhạt hạ lệnh, "Dẫn đường."
Một hồi lâu sau, Lưu Tinh dẫn hắn tiến vào trong hậu viện, lại dẫn hắn đi đến bên ngoài phòng của lầu các trên cùng liền biến mất.
Vẻ mặt Thịnh Hạo Nhiên khó chịu ngẩng đầu lên nhìn trăng sáng trên bầu trời đêm, không hiểu tại sao mình đột nhiên có chút do dự không dám tiến lên phía trước.
Hắn thường ngày làm việc quyết đoán, cho dù gặp phải tình hình quân sự khó khăn gian khổ, đều có thể tỉnh táo ứng phó, nhưng tối nay lại do dự ở bên ngoài phòng của một nữ hầu rượu.
Có lẽ vì hắn biết người đang chờ đợi trong phòng này có thể không chỉ là hai Phó tướng của hắn, mà còn có hồng y nữ tử kia...
Đúng vậy, dưới sự hỗ trợ của một số người lắm mồm, hắn biết hồng y nữ tử mình cứu hôm qua chính là "Tinh cô nương" mà trà dư tửu hậu trong thành nhiệt liệt thảo luận gần đây.
Hắn không nghĩ tới sẽ gặp được nàng nhanh như vậy, một nữ tử đẹp đến mức khiến người ta động lòng.
Dù cho hắn dấu diếm được người khác, nhưng hắn lại không thể tự lừa dối mình. Lần đầu tiên nhìn thấy nàng, trong nháy mắt đó hắn có cảm giác khác thường không giống với những nữ tử khác. Cho nên lúc nàng làm ra động tác khiêu tình vô sỉ kia, hắn mới giận đến không thể át, là đối với nàng, càng là đối với chính mình.
"Nếu tướng quân đã tới, vì sao không tiến vào?" Một tiếng hô nhỏ lười biếng cắt đứt suy nghĩ của hắn.
Thịnh Hạo Nhiên ổn định tâm thần, lúc này mới đẩy cửa tiến vào, tính toán bằng tốc độ nhanh nhất mang hai tên Phó tướng không ra gì kia về, sau đó rời xa nơi tửu sắc này.
Cũng có thể nhanh chóng thoát khỏi -- nàng.
Vì lần gặp mặt này, Mộ Tinh Đan không tùy ý nằm trên nhuyễn tháp bên ngoài phòng giống như thường ngày, mà là ăn mặc chỉnh tề. Một bộ váy ngắn ngang hông buộc một eo kết phức tạp ngay thắt lưng, cổ áo chỉ lộ ra một chút áo trong đúng mực. Dù màu sắc trên người vẫn như cũ là hồng sắc huênh hoang, nhưng đã hơi thu liễm, đổi thành một chút hồng nhạt.
Nàng tỉ mỉ chuẩn bị một bàn rượu và thức ăn chờ nam nhân kia tiến đến.
Nàng rất có lòng tin đối với Lưu Tinh. Dù không biết nàng sẽ dùng phương pháp gì, nhưng nàng luôn luôn xử lý ổn thỏa nhiệm vụ được giao.
Mà mới vừa rồi, từ trong miệng Lưu Tinh nàng đã biết được nam nhân kia đã tới cửa, nhưng thật lâu hắn vẫn không định tiến vào, mới khiến nàng có chút mất bình tĩnh mở miệng gọi hắn tiến vào.
Hắn là người đầu tiên trong đời phá vỡ qui tắc của nàng -- từ trước đến giờ chỉ có nam nhân không kịp chờ đợi đến gần nàng, đây là lần đầu tiên nàng có chút mất bình tĩnh thúc giục nam nhân vào cửa.
Cửa từ từ mở ra, ánh mắt của nàng chớp cũng không chớp nhìn chằm chằm vào Thịnh Hạo Nhiên không tha. Nàng rất kinh ngạc chính mình sẽ mong đợi thấy một người nam nhân đến như vậy, hơn nữa đối phương còn là một nam nhân dường như không có hứng thú đối với nàng.
Hắn không mặc toàn bộ quân giáp giống như hôm qua, một thân trường bào màu xám càng tôn lên mấy phần phong độ người trí thức của hắn, tóc hơi ẩm ướt nói rõ hắn mới tắm rửa xong không lâu thì đã bị người kéo đến đây.
Trong lúc nàng quan sát hắn, mắt hắn cũng bình tĩnh nhìn nàng. Tầm mắt của hai người giao nhau trên không trung, hồi lâu cũng không mở miệng, cuối cùng vẫn là Thịnh Hạo Nhiên đánh vỡ trầm mặc.
"Tinh cô nương, không biết phó tướng của tại hạ..." Bởi vì hôm nay nàng ăn mặc đúng khuôn phép, cho nên thái độ của hắn cũng có vẻ khách sáo lễ độ.
"Thịnh tướng quân, đêm khuya tới chơi, trước tiên sao không uống một ly rượu nóng cho ấm người?" Nàng cắt đứt lời hắn, bước lên trước mấy bước, lôi kéo hắn đi đến bên cạnh bàn.
"Không được, Tinh cô nương, uống rượu hỏng việc." Hắn khước từ.
"Chỉ uống một ly rượu như vậy thì sẽ hỏng việc?" Nàng cười duyên, lại bưng cao ly rượu đưa đến trước mặt hắn, "Huống chi tướng quân trấn thủ biên thành vất vả biết bao nhiêu, ly rượu nhạt này coi như là một chút kính ý của tiểu nữ đối với ngài, tướng quân chắc chắn sẽ nể mặt chứ?"
Nàng nói một cách không kiêu ngạo không siểm nịnh, nhưng trong lòng thì lại có một tiểu ác ma đang cười xấu xa tính toán. Hừ hừ, rượu trắng nồng độ cao này là nàng làm ra dựa trên trí tuệ và sự khéo léo của người hiện đại, so sánh với loại rượu trái cây chỉ có nồng độ cao nhất là 20% ở nơi này của các ngươi thì không biết mạnh hơn bao nhiêu lần! Chờ ngươi uống xong một ly, vẻ mặt của ngươi sẽ phải đại biến.
Nghe nàng nói như vậy, Thịnh Hạo Nhiên không thể lại từ chối, duỗi tay tiếp nhận ly rượu, đưa lên môi uống cạn chén, một dòng rượu tinh thuần nóng bỏng chui vào trong cổ họng.
Hắn lập tức nhíu mày, nhưng lúc đặt ly rượu xuống, vẻ mặt vẫn như cũ, chỉ có vết ửng hồng nhàn nhạt trên mặt chứng tỏ hắn vừa mới uống rượu mạnh.
"Thế nào? Rượu ta ủ không tệ chứ?" Nàng nhàn nhạt cười, có chút khoe khoang hỏi hắn.
"Luận về đẳng cấp, không đáng giá nhắc tới." Vẻ mặt hắn bất động, thản nhiên trả lời một câu, nhưng sự khinh miệt trong lời nói lại rất rõ ràng.
Điều này làm cho Mộ Tinh Đan cực kỳ mất hứng, nàng cũng lười phải giả vờ thẹn thùng quyến rũ, trợn to mắt nhìn hắn, "Thịnh đại tướng quân, ngươi nói rõ ràng cho ta lời của ngươi là có ý gì? Hiện tại ngươi xem thường ta, hay là xem thường những loại rượu mà ta ủ?"
Hắn nhàn nhạt liếc nàng một cái, "Rượu là rượu ngon, nhưng thơm ngon hơn nữa cũng chỉ khiến cho tâm trí con người trầm mê trong đó, chạm lướt qua liền ngừng lại cho thỏa đáng."
Chỉ bình luận rượu nàng ủ, lại cố ý xem nhẹ một người là nàng, ý nói nữ nhân căn bản không đáng để nhắc tới phải không? Nam nhân này đúng là một con heo đất từ đầu đến chân!
Mộ Tinh Đan trong cơn giận dữ, trên mặt lại lộ ra nụ cười lạnh, "Đại tướng quân, ta không biết nên nói ngươi kiến thức nông cạn, hay là đã quá coi thường rượu mà ta ủ ra, ngươi chỉ biết rượu mê hoặc tâm trí con người gì đó, nhưng lại không biết rượu này cũng có rất nhiều học thức."
Hắn khẽ nhếch miệng, thể hiện rõ không cho là đúng.
Nàng rót thêm một ly rượu nữa, chờ hương rượu tràn ngập mới nói tiếp, "Thí dụ ly rượu trong tay ta đi! Đây là chiêu bài Thanh Tước của Cầm Sắt tửu lâu chúng ta, đối với bệnh nhân nằm lâu trên giường, chỉ cần đổ một ít Thanh Tước vào lòng bàn tay, xoa bóp đều đặn vị trí bị đè ép của người bệnh, sẽ thúc đẩy máu tuần hoàn, phòng ngừa việc hình thành hoại tử. Còn Phượng Hoàng nồng độ cao, thì có thể dùng để diệt khuẩn tiêu độc, giảm bớt thương vong do miệng vết thương bị nhiễm trùng. Còn rượu Bách Hương nồng độ thấp nhất, thì lại có thể dùng để chà xát thân thể giúp giảm nhiệt, ta chỉ tùy tiện nói một chút là có thể nói ra những công dụng này, tướng quân ngươi vẫn cho rằng rượu ta ủ cái nào cũng tệ hết sao?"
Nàng nói một cách dõng dạc đến ngay cả lấy hơi cũng không cần, khuôn mặt cao ngạo nâng
lên càng thêm chứng tỏ rõ sự tự tin của nàng.
Trong khoảng thời gian ngắn, hắn bỗng cảm thấy nữ tử trước mắt này so với lần đầu nhìn thấy ngày hôm qua càng đẹp hơn vài phần.
(1) Cập quán: Hay còn gọi là Lễ đội mũ, là lễ trưởng thành vào năm 20 tuổi của người con trai ngày xưa.
Tuy nàng nói lưu loát một chuỗi rất dài, nhưng hắn vẫn bắt được mấy phần trọng điểm trong đó, không nhịn được hỏi: "Ngươi nói thật? Những loại rượu này thật sự có thể giảm bớt miệng vết thương nhiễm trùng, hơn nữa còn có thể phòng ngừa hoại tử?"
Lúc hành quân an giặc sợ nhất vết thương thối rữa mà chết, mà nằm dưỡng bệnh trên giường lâu, lại sợ vết thương bị hoại tử, cho nên nếu lời nàng nói là thật... Ánh mắt hắn trở nên sáng ngời.
Nàng tự tin không thôi cười nói: "Là thật hay giả có thể mời đại phu đến làm chứng, ta đã dám nói thì tuyệt đối có tự tin."
Nói đùa, người cổ đại không hề có kiến thức y học bình thường này, nàng lại bất đồng.
"Tại hạ kính xin cô nương truyền thụ cho quân y của ta phương pháp chữa trị bằng rượu, nếu như thật sự có công hiệu, tại hạ nhất định sẽ bồi tội với cô nương vì sự thất lễ ngày hôm nay." Hắn không nói hai lời cúi người xuống, cao giọng nói.
Thái độ của nam nhân này trước sau vô cùng khác nhau khiến cho Mộ Tinh Đan có chút choáng váng, nhất thời không biết phải phản ứng như thế nào mới tốt.
Nàng không lên tiếng lại khiến Thịnh Hạo Nhiên cho là cơn giận của nàng còn chưa tiêu tan. Bất chấp mọi thứ, hắn ngẩng đầu nhìn nàng, "Tinh cô nương, nếu như ngươi vì sự thất lễ lúc nãy của ta mà không muốn truyền thụ, vậy thì bất kể ngươi đưa ra yêu cầu gì, nhất định ta đều làm được, dù muốn ta quỳ xuống cũng..."
Hắn còn chưa nói hết lời, đã bị Mộ Tinh Đan vừa phục hồi lại tinh thần cuống quít cắt đứt, "Đừng đừng đừng! Thịnh tướng quân nói như vậy, ta giống như là một tiểu nhân có thù tất báo không bằng."
"Cho nên Tinh cô nương sẵn lòng truyền thụ chứ?" Tròng mắt đen thâm thúy của hắn thẳng tắp nhìn nàng.
Ánh mắt thành khẩn kia giống như một cái chày gỗ nặng nề đập vào tim của nàng, khiến nàng hơi sững sờ sau đó mới trả lời, "Ừ, không thành vấn đề, ngày mai xin mời tướng quân phái người tới nơi này của chúng ta lấy rượu! Nhân tiện ta sẽ viết sẵn phương thuốc để quân y về thí nghiệm."
"Vậy ta xin cảm tạ Tinh cô nương trước."
Quay lưng đi, Mộ Tinh Đan chợt cảm thấy mình không dám nhìn vào ánh mẳt quá mức thẳng thắn kia của hắn nữa, khoát tay áo, tương đương hạ lệnh đuổi khách.
Nam nhân này khiến nàng càng ngày càng khó hiểu, điều này làm cho nàng cảm thấy có chút hoảng hốt, bởi vì tựa như một món đồ chơi nhìn không thấu.
"Tinh cô nương, vậy hai vị phó tướng của tại hạ?" Thịnh Hạo Nhiên cũng không quên mục đích của chuyến đi này.
"Dĩ nhiên đang ở chỗ của bọn họ." Sau khi bỏ xuống câu nói, cũng không quan tâm hắn có thắc mắc gì hay không, nàng đã quay đầu bước vào phòng trong.
Nói rõ ràng như vậy, Thịnh Hạo Nhiên tự nhiên đoán được mình bị người thiết kế, nhưng hắn không những không tức giận, ngược lại nhìn về phía nàng rời đi, lộ ra nụ cười nhàn nhạt mà chính mình cũng không biết.
Một kỳ nữ có một không hai trong thiên hạ. Chẳng những mạnh dạn không giống với tiểu thư khuê các, lại còn có sự thông tuệ mà vũ nữ bình thường không có, chỉ riêng biện pháp chữa bệnh từ rượu này thôi cũng chưa từng nghe ai nói qua.
Thưởng thức tự nhiên nảy sinh, chỉ là lúc này Thịnh Hạo Nhiên còn không biết, trong ánh mắt tán thưởng của mình còn mang theo một chút chuyên chú khác biệt.
Đó là dấu vết lặng lẽ của tình yêu đến.
Vài ngày sau, Mộ Tinh Đan đứng trên thảo nguyên có chút phiền não, hơn nữa còn phải dắt ngựa đi tới đi lui, kiễn chân mong ngóng người nào đó trở về.
Nàng thật sự là càng ngày càng đoán không ra vị Thịnh đại tướng quân kia. Rõ ràng ấn tượng đầu tiên là một người trầm ổn, làm sao sẽ nói gió là mưa. Giống như ngày hôm nay, chính hắn đề nghị để xin lỗi nàng, nên mời nàng ra ngoài cưỡi ngựa. Nhưng ngựa thì cũng đã cưỡi rồi, nam nhân kia lại đột nhiên giống như người điên nói rằng muốn mời nàng ăn món ăn dân dã, sau đó bỏ chạy mất dạng, để lại một mình nàng đứng tại chỗ giống như kẻ ngốc.
Một năm này, nàng và Sơ Bạch, Lục Bình đã giao hẹn với nhau phải bôn ba tất cả các phương hướng để tìm kiếm phương pháp trở lại thế giới ban đầu. Từ trước đến nay nàng là một người luôn luôn hiếu động, mới tìm một nam nhân thờ ơ với sắc đẹp của nàng để chơi đùa trong thời gian một năm này, không ngờ nam nhân này lại luôn nằm ngoài dự liệu.
Ai, nàng đột nhiên hơi hối hận. Rõ ràng nam nhân này là món đồ chơi nàng chọn tới giết thời gian, bây giờ nhìn lại ngược lại càng giống như nàng bị người kia đùa giỡn nhỉ?
Lúc nàng đang suy nghĩ lung tung, Thịnh Hạo Nhiên đã giục ngựa phi nước đại trở lại, trên tay còn đang cầm một con mồi máu me đầm đìa.
"Lên ngựa, đi mau." Hắn rống to với nàng, mây đen di chuyển ở phía sau nhanh chóng tụ tập lại bao phủ khắp bầu trời.
Mộ Tinh Đan chú ý trên bầu trời đen kịt kia còn có mưa gió nổi lên trong không khí, nàng vội vàng nhảy lên ngựa, chạy theo sát hắn.
Tuy hai người cưỡi ngựa cực nhanh, nhưng vẫn không cản nổi tốc độ của mây đen, chưa được một lúc thì cơn mưa tầm tã đã trút xuống, mà bọn họ còn cách biên thành một đoạn nữa.
Thịnh Hạo Nhiên nhìn nàng co người lại hắt hơi, nhíu nhíu mày, "Đi theo ta, ta biết gần đây có một sơn động, chúng ta đến đó tránh mưa trước đã."
Trận mưa lớn này rất mãnh liệt, giọt mưa an vào người giống như băng, vừa đau vừa lạnh. Cả người Mộ Tinh Đan run lên, đâu còn dư thừa sức lực để chất vấn đề nghị của hắn, miễn cưỡng gật đầu rồi giục ngựa đi theo hắn.
May là không tới năm phút đã đến sơn động mà hắn nói.
Cột ngựa vào tảng đá bên ngoài động, Thịnh Hạo Nhiên cởi áo choàng của mình phủ lên người nàng, "Ta vào trong động trước để nhìn một chút, ngươi chờ ở bên ngoài đi."
Dù sao cũng là sơn động hoang dã, hắn sợ có dã thú làm tổ trong động.
Mộ Tinh Đan hiểu ý tốt của hắn, nhưng đối với loại giọng điệu mang chủ nghĩa đại nam nhân này của hắn thì nàng rất không đồng ý, cường hãn rút ra tiểu đao tùy thân, nàng kiêu ngạo đứng bên cạnh hắn, "Ít xem thường người khác, Thịnh tướng quân, cùng nhau vào đi!" Lớn lên từ gia đình hắc đạo, người từ nhỏ đã luyện võ thuật tự vệ như nàng cũng không thích bị xem như một đóa hoa nhỏ mảnh mai.
"Ngươi --" Lần đầu thấy được cô gái cường hãn không biết sợ như nàng, nhất thời Thịnh Hạo Nhiên lại không phản bác được.
"Ngươi ta gì nữa, không phải muốn kiểm tra tình hình bên trong sao?" Chậm rãi vào sơn động, nàng lên tinh thần nói.
Trong sơn động rất rộng rãi không hẹp giống như bên ngoài, còn có một bụi cỏ dại nhỏ rậm rạp, Mộ Tinh Đan chỉ tùy ý nhìn một chút thì dời tầm mắt đi chỗ khác, nhưng Thịnh Hạo Nhiên đi bên cạnh nàng lại đặc biệt lưu tâm.
Chú ý tới hắn luôn nhìn chằm chằm bụi cỏ kia, nàng không nhịn được đi tới, cười nói: "Có gì đẹp đâu mà nhìn, chỉ là một đống cỏ thôi mà."
Một thứ màu đỏ bất thình lình bay ra từ bụi cỏ, Thịnh Hạo Nhiên vội vàng kéo nàng qua, cũng che ở trước người của nàng.
Trong nháy mắt bị đẩy ra Mộ Tinh Đan liền biết vì sơ suất của bản thân nên rước lấy sự tấn công của con rắn sống ở trong bụi cỏ. Nàng vung ngược tay lên, đao nâng đao rơi, hồng xà kia lập tức bị cắt thành hai khúc rơi trên mặt đất.
"Ngươi không sao chứ?" Nàng hỏi Thịnh Hạo Nhiên bị hồng xà cắn mà sắc mặt có chút trắng bệch.
"Ta không sao, ngươi..."
Chưa kịp nói xong thì đã nhìn thấy vết cắn cùng vết máu trên tay hắn, nàng không nói hai lời kéo hắn ngồi xuống trên mặt đất, bắt đầu chữa trị khẩn cấp cho hắn.
Thịnh Hạo Nhiên bị rung động không nhỏ, nhất là khi thấy một nữ tử lưu loát cắt ra một đường trên tay hắn, sau đó dùng đôi môi đỏ mọng mềm mại hút ra từng ngụm máu độc. Cho đến khi xử lý xong vết thương trên tay hắn, nàng mới lấy ra một bình rượu nhỏ mang theo bên người, ngậm một ngụm rượu sau đó phun lên vết thương để tiêu độc.
Trong sơn động còn có một ít cỏ khô, Mộ Tinh Đan gom lại một chỗ đẩy tới trước cửa sơn động, sau đó châm lửa, lúc này mới quay đầu lại ngồi xuống.
Thịnh Hạo Nhiên chưa bao giờ biết mình sẽ có thời điểm vô dụng như vậy, lại để một nữ tử làm xong toàn bộ chuyện mà một người nam nhân phải làm ngay trước mặt hắn.
Nàng miễn cưỡng liếc mắc nhìn hắn một cái, "Ta biết ngươi đang suy nghĩ gì, không cần quá để ý, nếu như mới vừa rồi là ta bị con rắn kia cắn, những việc này cũng sẽ là ngươi làm, chỉ có điều ta không có biện pháp xử lý con mồi ngươi săn được."
Không có biện pháp. Nàng không dám động vào thứ máu chảy đầm đìa.
Chỉ sợ hắn lại nổi lên chủ nghĩa đại nam nhân, nàng dứt khoát nói một mạch những gì cần nói, tránh cho hắn lại phun ra những lời nói nàng không thích nghe.
"Ừ." Hắn trả lời đơn giản, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào nàng, muốn biết nữ tử này còn có thể mang đến cho hắn những cảnh tượng ngạc nhiên và vui mừng nào nữa hay không?
Ngoài sơn động, tiếng mưa rơi tí tách, hai người lại không nói thêm gì nữa, đều trầm mặc suy tư.
Bên ngoài mưa càng rơi càng lớn, dường như không có xu hướng ngừng lại, ngọn lửa bởi vì không đủ nhiên liệu nên lúc cháy lúc không.
Mộ Tinh Đan hơi mệt, nhưng lại không rảnh rỗi. Nguyên nhân là sau khi Thịnh Hạo Nhiên bị rắn cắn, tuy thoạt nhìn đã hút hết độc rắn, nhưng chẳng biết tại sao lại bị sốt cao.
Nàng đàng phải cởi áo hắn ra, dùng rượu mạnh còn sót lại thay hắn chà xát thân thể để cho hắn giảm nhiệt. Cứ tưởng là giảm nhiệt sẽ tốt một chút, không ngờ bởi vì y phục của hắn quá hút nước, vừa rồi dầm mưa đến bây giờ vẫn chưa khô, cả người lại bắt đầu lạnh run lên.
"Ai, ta thật sự đã trêu ai ghẹo ai, rõ ràng chính là tìm món đồ chơi, bây giờ còn phải hầu hạ ngược lại món đồ chơi này..."
Nàng vừa trông chừng hắn, vừa lầm bầm.
Ngay từ thời điểm sốt cao thì Thịnh Hạo Nhiên liền lâm vào trạng thái hỗn loạn. Mặc dù biết nàng có rất nhiều hành động to gan, nhưng lại không cách nào đẩy nàng ra.
Ngay cả áo choàng Mộ Tinh Đan cũng đều cởi ra cống hiến cho hắn, nhưng sắc mặt hắn vẫn trắng bệch, cơ thể hơi run rẩy.
Nghĩ đến tất cả đều là do mình sơ suất mới làm cho hắn trở thành bộ dạng thê thảm này, Mộ Tinh Đan cắn chặt răng.
"Thật là, không nên xuất môn, thật sự là ta thiệt thòi lớn..."
Trong ý thức mơ hồ Thịnh Hạo Nhiên nghe được một hồi thanh âm cởi quần áo sột soạt, còn có tiếng nàng thì thầm giống như đang oán trách cái gì. Sau đó hắn cảm giác được một khối thân thể ấm áp nhích lại gần ôm hắn thật chặt, nhiệt độ thân thể mềm mại nóng bỏng của nàng làm cho hắn có được một chút ấm áp.
Hương hoa nhàn nhạt phiêu tán ở trong mũi cùng với ấm áp kia càng trở nên cực kỳ đột ngột trong tiếng mưa rơi.
Hắn ra sức mở mắt ra, nhìn thấy thân thể Mộ Tinh Đan gần như trần truồng ôm hắn, hắn giật mình thất thần, không biết là vì vẻ đẹp của nàng, hay là do nàng quá lớn mật.
"Ngươi nhanh mặc quần áo tử tế vào, nữ tử coi trọng nhất là danh tiết..." Hắn khàn khàn mà dồn dập nói.
"Câm miệng!" Nàng ôm chặt hắn, ngẩng đầu nhẹ liếc hắn một cái, "Cởi cũng đã cởi, chẳng lẽ hiện tại mặc lại sẽ không bại hoại danh tiết? Huống chi lúc này chỉ có hai người chúng ta, ngươi không nói ta không nói thì ai biết. Hơn nữa ngươi cũng là vì cứu ta... Tóm lại, đừng nói nhiều, ngủ đi! Nói không chừng ngủ dậy thì mưa đã tạnh rồi."
Trong mơ màng, hắn lại bị thuyết phục bởi lí do không ra gì này, nhắm mắt lại một lần nữa, sau đó nghe tiếng mưa rơi từ từ ngủ.
Trước khi rơi vào giấc ngủ, ấn tượng cuối cùng của hắn là mái tóc dài rối tung của nàng cùng hắn quấn quít, làm cho hắn chợt nhớ tới ý nghĩa của kết tóc. Sau đó là vẻ mặt tự tin cùng với nụ cười của nàng, xuất hiện lặp đi lặp lại trong đầu hắn...