Editor: Meggie2010
Khách nhân có dụng ý khác ở Cầm Sắt tửu lâu vẫn nối liền không dứt như cũ, nhưng không hề trông thấy Tinh cô nương ngẫu nhiên đi ra dạo mấy vòng như trước kia.
Kể từ ngày trở về từ thảo nguyên, Mộ Tinh Đan gần như bế quan, Thịnh Hạo Nhiên có đến thăm mấy lần cũng viện cớ không gặp, ngay cả cửa viện tiểu các cũng rất ít mở ra.
Những tờ giấy trắng nằm trên bàn sách đều là những nghiên cứu lộn xộn của nàng về bút lông ngỗng, bồn cầu tự động xả nước, máy điều hòa không khí, giường ngủ, TV, điện thoại di động, máy vi tính, Internet... Vô số thiết bị hiện đại hóa được vẽ ra, rậm rạp giống như đang vẽ bùa vậy.
Dừng bút, nàng khẽ thở dài, nhìn những trang giấy đã vẽ ở trên bàn, lấy tay giơ lên trong gió, nàng không nhịn được lại nhớ tới cuộc sống trước đây ở thế giới hiện đại.
Không sai, nàng rất thích cuộc sống không cần lục đục với nhau như bây giờ. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, nàng vẫn muốn trở về, đó mới là thế giới nàng nên ở lại.
Còn đại tướng quân kia, lúc trước nàng đã có cảm giác nhìn không thấu hắn. Mà từ ngày trở về từ thảo nguyên, ánh mắt nhiệt liệt cùng với thái độ mơ hồ không nắm bắt được của hắn càng làm cho nàng cảm thấy hoảng hốt.
Nếu lúc trước không biết cảm xúc khó hiểu của mình đối với hắn là vì sao, thì bây giờ cũng đã biết...
Vấn đề là, không nên như vậy. Nếu ở hiện đại, nàng phát hiện có thiện cảm với một người đàn ông, thì chắc chắn nàng sẽ rất vui mừng, nói không chừng ngay cả theo đuổi ngược cũng không có vấn đề gì. Nhưng hiện tại, chỉ khiến nàng có loại cảm xúc gặp đúng người nhưng sai thời điểm.
Ai! Nhớ đến sự trốn tránh rõ ràng của mình trong mấy ngày vừa qua cùng với việc vẽ những vật dụng hiện đại mỗi ngày để tăng cường quyết tâm trở về của mình, nàng không nhịn được thở dài.
"Đáng tiếc, nam nhân kia đúng là một cực phẩm!" Nàng lẩm bẩm nói, "Sờ vào cảm xúc không tệ, có diện mạo có tính cách..."
Tiểu nha hoàn mài mực bên cạnh bị lời nói to gan này hù dọa cả khuôn mặt đỏ bừng, làm tay mình dính đầy mực, thiếu chút nữa bởi vì lời nói này mà ngay cả Lưu Tinh núp trong bóng tối cũng bị dọa sợ đến nỗi sắp té xuống.
Mộ Tinh Đan cũng không biết lời mình nói rất tùy tiện, vẫn còn vây tại trong suy nghĩ không ngừng nói : "Đáng tiếc... Thật sự đáng tiếc..."
"Tướng quân đại nhân đang ở trong thư phòng?"
"Chắc là vậy, người được phái đến Cầm Sắt tửu lâu vừa trở về rồi..." Một gã sai vặt bất đắc dĩ lắc đầu.
Kể từ ngày trở về từ thảo nguyên, mặc dù ngoài miệng Tướng quân không hề nói gì, nhưng thuộc hạ thân cận và người hầu đều đoán được nhất định là giữa hắn và Tinh cô nương đã xảy ra chuyện gì.
Thường phái người đến đại sảnh của Cầm Sắt tửu lâu để thư từ với Tinh cô nương đã không nói, mà mỗi lần nghe được hạ nhân hồi báo Tinh cô nương không tiếp khách thì ngày đó luôn luôn mất hứng nghiêm mặt.
Chỉ là ngay cả nhắn lại truyền đi bay đầy trời, ai cũng không có can đảm tự đi chứng thực với Tướng quân.
Thịnh Hạo Nhiên mất hồn nhìn cổ thụ ngoài cửa sổ, nghĩ tới nữ tử lớn mật kiều mỵ kia.
Nhắm mắt lại, hình ảnh sau khi tỉnh lại trong sơn động ngày đó như rõ mồn một trước mắt.
Nàng chỉ mặc cái yếm tỉnh lại từ trong lòng hắn, trong đôi mắt thanh thuần mông lung mang theo kiều mỵ, thấy hắn nhìn nàng cũng không giả bộ e lệ, tự ý đặt tay lên trán hắn, "Ừ... Không sốt nữa..."
Hắn nhìn y phục của hai người không ngay ngắn, còn muốn nói gì đó, "Ta..."
Lúc này Mộ Tinh Đan mới hoàn toàn tỉnh táo lại, trên mặt ửng đỏ cắt đứt hắn, "Ngừng! Nếu ngươi đã không sao, ngươi xác định muốn chúng ta tiếp tục nói chuyện với bộ dáng như vậy sao?" Nàng rút qua y phục che chắn thân thể mình, còn hắn là một người nam nhân, dù phần thân trên trần trụi cũng không sao, nên cũng không để ý đến hắn.
Bị nàng nhắc nhở, trên mặt Thịnh Hạo Nhiên có chút xấu hổ, vội vàng cầm lấy y phục của mình quay lưng lại mặc vào, sau đó chờ nàng mặc xong.
Tay chân luống cuống mặc quần áo tử tế, nhìn lưng hắn vẫn giống như pho tượng không nhúc nhích, Mộ Tinh Đan không nhịn được buồn cười nói: "Được rồi, ngươi có thể xoay người."
Xoay người, hắn muốn nói tiếp những lời đang bỏ dở lúc nãy, thấy nàng đã ra khỏi sơn động từ lâu, hắn đành phải đi theo ra ngoài.
"Tối hôm qua..."
Thấy hắn chưa từ bỏ ý định, mặc dù nàng có chút e lệ, vẫn giả vờ không thèm để ý nói: "Không phải nói đừng nói nữa sao? Chuyện tối hôm qua chỉ có ngươi biết ta biết, không nói ra thì ai biết. Huống chi ta cũng không thèm để ý, một đại nam nhân như ngươi lại luôn treo bên khóe miệng, không phải ngươi muốn ta chịu trách nhiệm đó chứ?" Nói xong, nhớ tới lời đồn đãi hắn không gần nữ sắc, không nhịn được buột miệng cười.
Bị nàng nói như thế, Thịnh Hạo Nhiên cũng nhịn không được phì cười, "Ngươi cũng không phải nam nhân, làm sao có thể muốn ngươi phụ trách đây?"
"Nếu ta là nam nhân chẳng lẽ sẽ phải phụ trách?" Mộ Tinh Đan lập tức hiểu sai, trên mặt quái dị nhìn hắn, "Chẳng lẽ ngươi thích nam nam... Không đúng, phải nói là long dương chi phích mới đúng..."
Thật sự là có khả năng này! Không gần nữ sắc, lại hầu như ngày ngày đều ngâm mình trong binh doanh mà tất cả đều là nam nhân...
Ngược lại lại rất thân cận với hai người Liễu gia song sinh kia... Chẳng lẽ là như thế...
Trong khoảng thời gian ngắn suy nghĩ của Mộ Tinh Đan nhanh chóng bay tới một đống hình ảnh sống sắc sinh hương.
"Nói bậy! Một đại nam nhân như ta làm sao sẽ..." Hắn nghiêm túc phản bác, thấy nàng cười đến càng ngày càng cao hứng mới biết mình bị nàng trêu đùa.
Nụ cười này, làm cho lúng túng giữa hai người tiêu tán một chút, nhưng lúng túng trong lòng vừa đi qua, lại bởi vì nụ cười vui sướng của nàng mà Thịnh Hạo Nhiên lập tức hiện lên cảm nhận khác thường.
Sau cơn mưa, cảnh sắc ngoài sơn động dưới ánh mặt trời càng có vẻ xinh đẹp. Nàng cười một cách không câu nệ, hàng mi cong cong rực rỡ như trăng rằm đoạt hồn người, khiến hắn không nhịn được nhìn đến ngây dại.
"Được rồi được rồi, không phải thì không phải. Chúng ta trở về thôi!" Ánh mắt mãnh liệt kia làm tim nàng đập rộn lên, sợ hắn nhìn thấy mình khác thường, nàng vội vàng nói sang chuyện khác.
Huống chi, một buổi tối không về, không biết lưu hành canh giữ ở Cầm Sắt tửu lâu sẽ lo lắng biết bao nhiêu!
Hắn hoảng thần, nhìn nàng chạy nhanh dắt ngựa tới, cũng biết nàng không muốn thảo luận vấn đề này nữa, đành phải tạm thời từ bỏ, ngẫm nghĩ mấy ngày nữa lại đi tìm nàng.
Ai ngờ sau khi trở về từ ngày đó, nàng liền tránh không gặp mặt...
Đang tâm phiền tính loạn, bên ngoài bỗng truyền đến một trận âm thanh huyên náo, khiến sắc mặt hắn không vui nhìn cạnh cửa.
Quả nhiên không lâu sau, một gã sai vặt thở hổn hển đẩy cửa đi vào, gấp gáp báo cáo, "Tướng quân, cái đó... Tửu lâu... Người..."
Thịnh Hạo Nhiên vốn đã không cao hứng, nghe hắn nói không đầu không đuôi thì chân mày nhíu lại thêm mấy phần, "Nói chậm một chút, nóng vội còn ra bộ dáng gì?"
Gã sai vặt vốn khẩn trương, nhìn vẻ mặt hắn không tốt, bắt đầu hoài nghi có nên nói cho hắn nghe chủ đề ầm ĩ lợi hại trong ngoài thành hiện nay cho hắn nghe hay không.
Đợi nửa ngày không nghe được đoạn sau, sắc mặt Thịnh Hạo Nhiên càng nặng nề, "Rốt cuộc muốn nói gì, còn không mau nói!"
Thấy hắn hung ác như vậy, gã sai vặt kia không dám giấu giếm nữa, hai chân mềm nhũn vội vàng quỳ xuống, run run nói, "Tiểu nhân nghe nói Tinh cô nương muốn làm cái gì tặng... Hoạt động tặng hôn... Ngay sau buổi trưa, hiện tại Cầm Sắt tửu lâu đã bị đoàn người chen lấn nước chảy không lọt..."
Khuôn mặt Thịnh Hạo Nhiên đen lại, "Ngươi nói thật?"
Gã sai vặt gật đầu như đảo tỏi, "Thật, thật! Sao tiểu nhân dám nói nửa câu nói dối, lúc nãy trở về còn bị mấy đại gia phóng tới Cầm Sắt tửu lâu đâm vào ngã trái ngã phải..."
Lời còn chưa nói hết, gã sai vặt đã cảm thấy hoa mắt, nơi nào còn có bóng dáng Thịnh đại tướng quân.
Khẽ nhấp một ngụm trà, Mộ Tinh Đan hài lòng cười nhìn cảnh tượng đầy ắp người dưới lầu.
Nàng cười hỏi Tần chưởng quỹ đứng thẳng bên cạnh, "Chiêu đãi tốt 'Tinh cô nương' mời tới từ thanh lâu sao?"
Tần chưởng quỹ chắp tay, cung kính trả lời, "Đã mời được ngự trù cao cấp nhất."
"Hạng mục tranh tài chiều nay đã an bài tốt chưa?"
"Đúng vậy, tất cả đều đã chuẩn bị xong. Rượu nhẹ, rượu mạnh hết thảy đều đầy đủ, ngay cả Phượng Hoàng cũng chuẩn bị hai vò lớn. Mấy người trọng tài cũng đã điều luyện (điều động + huấn luyện) tốt theo phương pháp người nói. Không gian hoàn toàn đều phỏng theo bức vẽ của người, tuyệt đối công khai bắt mắt, bảo đảm khiến cho tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy một cuộc thi đấu hoàn toàn mới." Tần chưởng quỹ hài lòng dương dương tự đắc nói.
Nghe thấy tất cả mọi thứ đều đã chuẩn bị xong, Mộ Tinh Đan không nhịn được lộ ra mỉm cười.
Gần đây bởi vì đang muốn cách xa sự chú ý của vị tướng quân kia, những ngày sau này sẽ hơi nhàm chán, ý tưởng đột phá nên sửa sang lại một lần phương pháp kinh doanh tập trung trước kia đã từng thấy qua. Vốn dĩ muốn làm cuộc thi đấu tặng quà, nhưng nghĩ lại lại thấy không có gì mới mẻ, nên đổi phần thưởng thành tặng nụ hôn.
Ha ha, , đăng ký ghi danh mới có mấy giờ thôi, sóng người lầu dưới thiếu chút nữa chen chúc đến nổ tung, phải phát mã bài trước để sàng lọc.
Xem ra uy lực của "Tặng hôn" quả nhiên không giống bình thường! Không biết vị quán quân kia biết được "Tinh" này không phải "Tinh" kia thì biểu tình sẽ như thế nào nhỉ? Nàng có chút xấu xa nghĩ.
Tần chưởng quỹ ở bên cạnh nhìn nụ cười mỹ lệ làm cho người ta da đầu tê dại kia, không nhịn được lui lại mấy bước. Chỉ cần mỗi lần trên mặt nàng xuất hiện nụ cười như thế thì đại biểu nàng đang tính kế ai đó, cũng không biết người xui xẻo nào lại bị coi trọng chuẩn bị bị trêu cợt.
"Lầu dưới nhiều người như vậy, ta thấy tranh tài không nhất định phải chờ qua buổi trưa rồi, ngươi có thể đi xuống chuẩn bị, phải biết rằng cô nương chúng ta mời đến cũng có tính thời gian phí, phải tiết kiệm tiền vốn chứ!"
Tần chưởng quỹ cúi đầu, vội vàng đáp lời, "Vâng".
Lúc Thịnh Hạo Nhiên đến Cầm Sắt tửu lâu, trong ngoài tửu lâu đã rất ồn ào náo nhiệt. Ngẩng đầu nhìn lên thì thấy bên ngoài tửu lâu còn rêu rao một mảnh vải đỏ viết bốn chữ lớn "Thi đấu tặng nụ hôn", sắc mặt hắn càng lạnh thêm mấy phần.
Thi đấu tặng nụ hôn, hắn không cần suy nghĩ cũng biết loại phương danh nghe rợn cả người này là chủ ý của ai!
Hắn định tìm tiểu nhị thông báo trước với nàng một tiếng, ai ngờ nhìn cả bãi sân, nhưng không có một người nào rảnh rỗi, chỉ có một tên gõ chiêng đồng hô lớn, "Thời gian ghi danh sắp hết, mọi người nhanh lên nào."
Cảm giác lý trí sắp không còn là của mình nữa, hắn cắn răng ngăn lại tên tiểu nhị gõ chiêng đồng kia, "Ghi danh ở đâu?"
Tiểu nhị kia la hét từ sáng sớm đến bây giờ gần như sắp khàn cả cổ họng, cũng đã sắp bất tỉnh, máy móc đáp lời, "Mời đến sương phòng bên trái trên lầu một để ghi danh, sau đó nhận mã bài chờ kiểm tra tửu lượng để biết có thể tiếp tục tiến vào đấu bán kết hay không."
Thịnh Hạo Nhiên vừa nghe còn có đấu
vòng loại, đấu bán kết, mày cau lại, "Chẳng lẽ không thể trực tiếp tiến vào trận chung kết sao?"
Thật ra hắn chỉ uống một hai chén, không chỉ bởi vì cá tính nghiêm cẩn không cho phép, mà còn có quan hệ rất lớn với thể chất của hắn nữa. Một khi uống quá nhiều, toàn thân hắn sẽ bị nổi đầy mẩn đỏ, hơn nữa sẽ đau đầu không chịu nổi.
Nếu muốn thông qua vòng loại mới có thể vào bán kết, không cần phải nói, hắn hoàn toàn không có biện pháp.
"Sao có thể! Đây là quy củ mà đại chưởng quỹ của chúng ta tự mình lập ra, không ai có thể phá hỏng được." Có lẽ tiểu nhị đã ứng phó rất nhiều lần rồi, nên ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn hắn đã bác bỏ.
"Ngay cả ta cũng không được?"
"Đương nhiên ai..." Tiểu nhị còn muốn nói tiếp, nhưng định thần lại nhìn thấy đứng ở trước mắt hắn đúng là Tướng quân đại nhân, thì vội vàng nuốt lại mấy lời tiếp theo.
"Chuyện này..." Tiểu nhị có chút khó xử nhìn hắn, lại nhìn căn phòng trang nhã trên lầu một chút, cuối cùng quyết định"Cũng không phải không được..."
Hắn lặng lẽ đến gần, lấy ra từ trong ngực một khối mã bài, nhỏ giọng nói: "Tướng quân ngài cầm cái này đi, đây là thẻ bài Tần nhị chưởng quỹ cho mấy người hạ nhân chúng ta, nói là hâm nóng không khí, nên có thể bỏ qua vòng loại trực tiếp tiến vào bán kết, nhưng mà sẽ ủy khuất Tướng quân ngài, lấy tên của tiểu nhân."
Mặc dù thủ đoạn không được quang minh chính đại cho lắm, nhưng dưới tình thế cấp bách, hắn cũng bất chấp mọi thứ, sau khi nói tiếng cám tạ, liền cầm mã bài đến sương phòng bên phải chờ đợi.
Nhìn trên mặt mấy đại nam nhân ngồi xung quanh đều mang theo nụ cười quỷ dị, Thịnh Hạo Nhiên càng muốn bắt lấy nữ nhân to gan kia để chất vấn, trong đầu nàng chứa những thứ gì mà lại dám làm loại hoạt động này.
Nếu lát nữa bắt đầu thi đấu mà nàng xuất hiện, hắn nhất định phải mang nàng đi bảo nàng dừng trận đấu hoang đường này lại, sau đó hỏi nàng vì sao lại trốn tránh hắn, còn có...
Càng nghĩ càng tức giận, đến khi bên ngoài vang lên một tiếng chiêng thật lớn, hắn mới ngưng lại tất cả lửa giận đang lan tràn trong lòng mình.
"Tiểu thư, tiếng chiêng vang lên, trận đấu đã bắt đầu." Vẻ mặt tiểu nha hoàn hăng hái dâng cao nói, ánh mắt không ngừng liến nhìn ra bên ngoài.
Đây là một trận thi đấu hiếm thấy! Đám đông nhiệt liệt bên ngoài khiến nàng cũng muốn đi ra ngoài xem náo nhiệt, vậy mà chủ tử thì lại lười biếng ngồi bát phong thổi cũng không động, không hề có ý muốn ra ngoài nhìn xem.
"Ừ." Mộ Tinh Đan đáp một tiếng, tỏ vẻ đã nghe thấy.
Vừa vùi ở trên ghế dựa, vừa uống trà nghe thanh âm huyên náo dưới lầu, nàng cười nhìn tiểu nha hoàn đứng ngồi không yên, trong lòng không nhịn được buồn cười.
Làm sao nàng ta có thể hiểu được tâm trạng của nàng chính là cố tình không đi ra ngoài.
Đến thời điểm cao trào nhất của trận đấu, đối tượng mà bọn họ mong đợi muốn tặng nụ hôn là nàng xuất hiện, mới tạo được không khí hiệu quả.
Nhưng còn muốn ngắm nhìn một lúc rồi tính toán lại bởi vì Tần chưởng quỹ mang đến tin tức không thể từ bỏ. Nguyên nhân là bởi vì Thịnh đại tướng quân cũng góp mặt trong hoạt động lớn này.
Đổi một bộ xiêm y không bắt mắt, lại mang mặt nạ, Mộ Tinh Đan mới cất bước đi xuống lầu dưới, trong lòng không nhịn được thở dài, thật sự là sợ điều gì sẽ gặp điều đó.
Nghĩ đến lúc sẽ nhìn thấy Thịnh Hạo Nhiên đã tránh né gần nửa tháng nay, trong lòng biết không nên, nhưng khóe miệng lại lộ ra nụ cười như có như không.
Nhưng khi nhìn thấy Thịnh Hạo Nhiên ở trên sàn thi đấu thì nụ cười này liền cứng lại.
Trên sàn đấu đã đổi sang chén nhỏ, cũng có nghĩa là trận bán kết đã bước sang vòng thứ hai. Bởi vì đây là quy tắc nàng định ra, cho nên nàng rất rõ ràng.
Vòng thứ nhất là bát lớn, chỉ là một loại rượu trái cây. Vòng thứ hai là bát nhỏ, thay đổi thành Thanh Tước có nồng độ cồn trung bình. Còn vòng thứ ba là dùng chén để uống, là Phượng Hoàng có nồng độ cồn cao nhất.
Còn dư lại trên sàn đấu đại đa số đều là những người có tửu lượng tốt. Lúc này mới bắt đầu vòng thứ hai, người bị loại cũng không nhiều. Nhưng Thịnh Hạo Nhiên rất rõ ràng là đang kiên cường chống đỡ, cả khuôn mặt hắn đỏ bừng, hơn nữa bước chân cũng có chút hư không.
Mộ Tinh Đan thấy thế, vội vàng sai mấy tiểu nhị đỡ hắn xuống dưới.
Sao đại tướng quân này cứ khiến người ta không thể an tâm vậy chứ?
Rõ ràng là một người không thể uống rượu, nhất định phải làm cho mình chật vật như vậy sao?
Nàng chỉ không muốn dính dáng tới hắn, chẳng lẽ không trêu chọc nổi, nàng vẫn trốn không thoát sao?
Ở trên đài, Thịnh Hạo Nhiên uống mấy ly rượu trái cây xuống bụng thì đầu óc cũng đã cực kỳ choáng váng, trên tay chân từ từ hiện ra mẩn đỏ, nhưng nữ nhân to gan kia vẫn không xuất hiện, khiến hắn không thể không tiếp tục cắn răng chống đỡ.
Dù không thể ngăn cản trận đấu hoang đường này, cũng muốn bảo vệ, bởi vì từ đáy lòng hắn không thể trơ mắt đứng nhìn đôi môi đỏ mọng mềm mại kia hôn lên gương mặt của bất kỳ một người nam nhân nào.
Nhưng bất luận hắn cắn răng khổ chống (khổ cực chống đỡ) như thế nào đi chăng nữa, sau khi một người tửu lượng không tốt như hắn uống tiếp một chén Thanh Tước, thì lực chú ý cũng không cách nào tập trung.
Đột nhiên hai bên có hai người đến gần, nhỏ giọng khuyên, "Tướng quân, đừng uống tiếp nữa! Chúng ta đỡ ngài xuống dưới nghỉ ngơi."
Hắn khoát tay áo, mắt lạnh tiêu cự không ổn định trừng qua, "Tránh ra, không phải quy định nói rằng người tham gia tự rút lui thì mới tính bỏ cuộc sao?"
Hai tên tiểu nhị là do Mộ Tinh Đan phái tới, vừa thấy hắn tỏ thái độ đánh chết cũng không chịu lui, nhất thời tay chân luống cuống, cùng đứng ở trên đài không biết nên làm thế nào cho phải.
Mộ Tinh Đan vừa nhìn, đã biết tình hình như thế nào, cắn cắn môi, nhỏ giọng phân phó: "Nói Tần chưởng quỹ thay loại rượu mạnh nhất lên đi."
Hắn đã say đến sắp không đi nổi, thay vì để hắn tiếp tục khổ chống từng ly từng ly như vậy, chẳng thà làm cho hắn uống liền một hơi, nhanh chóng lui xuống nghỉ ngơi.
Tần chưởng quỹ nhận được lệnh, gật đầu một cái.
Chờ Thịnh Hạo Nhiên uống xong ly rượu kia, sau đó ngã ra sau được tiểu nhị hầu ở hai bên hắn giao cho người chịu trách nhiệm trong lâu, nàng mới thở phào nhẹ nhõm, lại dặn dò, "Phía trước quá ồn ào, đưa hắn đến tiểu lâu của ta đi."
Nha hoàn bên cạnh nhận được mệnh lệnh rời đi, mắt Mộ Tinh Đan cũng ngưng tụ lại một tia giãy dụa.
Sớm biết như thế nàng không nên trêu chọc hắn, nhìn xem nàng làm cho mình lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan như thế nào.
Tỉnh lại từ trong cơn đau đầu, Thịnh Hạo Nhiên mở mắt ra thì nhìn thấy màn giường màu hồng nhạt, mà không phải bài trí thường ngày của mình. Hắn quơ quơ đầu, muốn khôi phục tỉnh táo, đột nhiên nhớ tới chuyện trước khi mình hôn mê.
Hắn vẫn đang so tài uống rượu trong trận đấu, ai ngờ vòng thứ hai rượu vừa vào cổ, chỉ cảm thấy một trận cay nồng, người liền ngất đi, sau đó thì sao?
Vừa nghĩ tới kết quả của trận đấu, khiến hắn không nhịn được sốt ruột, vội vàng muốn xuống giường.
"Ta nói Tướng quân đại nhân, có cần thiết vừa tỉnh lại liền vội vã xuống giường không?"
Nghe giọng nữ mềm mại non nớt còn mang theo chế nhạo này, Thịnh Hạo Nhiên vội vàng vén rèm nhìn ra ngoài, nữ tử làm cho hắn vừa tức vừa giận kia đang ngồi trước bàn tròn nhìn hắn.
"Trận đấu sao rồi? Thắng sao?"
Nhìn hắn vừa tỉnh lại liền hỏi về trận đấu, Mộ Tinh Đan không nhịn được cũng có chút tức giận, lạnh nhạt nói, "Tướng quân, thắng bại là chuyện thường tình của binh gia, thua coi như xong."
Thua? Thịnh Hạo Nhiên nhìn bộ dáng lơ đễnh của nàng,nỗ lực kiềm chế hỏi "Ai thắng? Đã lĩnh thưởng chưa?"
Mặc dù không biết tại sao hắn lại gấp gáp hỏi về trận đấu như vậy, nhưng Mộ Tinh Đan vẫn nhẫn nại trả lời hắn.
"Thịnh tướng quân, ngươi đã ngủ mấy canh giờ rồi, hiện tại cũng đã sắp đến thời gian dùng bữa tối, trận đấu đã sớm kết thúc, ta không rõ ràng lắm người nào thắng, nhưng phần thưởng thì nhất định là đã lĩnh xong rồi." Chính nàng tự mình sai Tần chưởng quỹ đưa "Tinh cô nương" kia đi ra, tự nhiên là biết được quá trình phía sau.
Thưởng? Nghĩ đến nàng thật sự hôn một tên nam nhân ngay cả tên cũng không biết, hắn mặc kệ cơn đau đầu đang tra tấn hắn, bước tới cầm lấy tay nàng khàn giọng gầm nhẹ, "Tại sao? Tại sao? Tại sao cho phép nam nhân khác hôn ngươi?"
Gì? Bị hắn rống làm cho thất thần, Mộ Tinh Đan vừa ngẩng đầu định hỏi hắn có ý gì, lại nghênh đón môi của hắn.
Nàng ngốc tại chỗ.