Bạch Dịch uống hơi nhiều, nó vừa rơi lệ vừa ho khù khụ, mặt mũi đỏ bừng gặng hỏi Lộ Già: “Anh cảm thấy ba mẹ đối xử với anh không tốt sao, họ nhân nhượng anh như thế….
Lộ Già anh ác lắm, anh ác lắm biết không! Chuyện gì anh cũng không nói, anh đều giấu trong lòng, anh không nói ai sẽ biết được đây?!” Nó tựa như đang cố tình gây sự, tựa như một đứa nhóc khóc lóc ăn vạ, âm thanh khàn khàn, đôi mắt đỏ bừng, nghẹn ngào nói, “Cmn anh là anh trai em đó….”
Lộ Già suy nghĩ, không biết mình mới làm sai điều gì, hay ngay từ đầu cậu đã sai rồi.
Cậu nhẫn nại, cậu thoái nhượng, có phải khiến Bạch Dịch chịu tổn thương không.
Cái bức tường ngăn cách kia vẫn còn tồn tại, đôi bên đều là cẩn thận mà đối xử lẫn nhau.
— Lộ Già vốn tưởng rằng mọi chuyện là thế này.
Khi còn bé Bạch Dịch luôn muốn bắt nạt cậu, kể cả ăn đòn cũng muốn chạy đến trước mặt mình, cướp đi điều khiển tivi mà cậu chân quý, kể cả bị mợ mắng cũng là điếc không sợ súng.
Bạch Dịch chưa bao giờ gọi cậu một tiếng anh trai.
Lộ Già cho rằng một ngày nào đó cái nhà này không muốn chứa mình nữa, Bạch Dịch sẽ là người bài xích cậu nhất.
Thế nhưng sự thật lại hoàn toàn ngược lại.
Bạch Dịch cầm chai rượu rót tiếp, Lộ Già giơ tay ra rồi lại thu về.
Cậu đột nhiên nghĩ đến một chuyện xảy ra khá nhiều năm về trước, nghĩ đến mợ luôn thiên vị mình, nghĩ đến Bạch Dịch thường phải chịu liên luỵ, có khi chịu mấy tội do cậu gây ra.
Hẹn hò nhờ người khác đánh yểm trợ chính là Bạch Dịch, ngủ qua đêm nhà người khác kiếm cớ nói dối giùm cậu cũng chính là Bạch Dịch.
Thật ra Bạch Dịch coi cậu là anh trai, ở trong mắt nó Lộ Già lớn hơn nó một tuổi, là ông anh có thể trao đổi bí mật với nhau.
Lộ Già cũng tự mở một bình rượu, bồi tiếp Bạch Dịch uống một chén lại một chén.
Có lẽ trong mắt Bạch Dịch chưa hề tồn tại bức tường ngăn kia, cho nên mới có thể thẳng thắn nói ra suy nghĩ trong lòng, bất kể đúng sai.
Giống như muốn đem hết thảy tâm tình đều phát tiết ra, Bạch Dịch khóc rất to, nước mắt rơi xuống cánh tay, dáng dấp chật vật, trong miệng lặp đi lặp lại một lời: “Anh không phải anh trai em sao….”
Bạch Dịch say mèm, thần sắc tan rã, mặc dù vậy Lộ Già vấn nghiêm túc đáp lạp: “Ừm, anh là.”
Bạch Dịch lại hoàn toàn không nghe thấy, vừa cười vừa đi tìm rượu, “Anh dựa vào đâu lại cảm thấy ba mẹ không chấp nhận? Anh còn chưa thèm thử….
anh sợ cái gì, anh xem bọn em là cái gì?”
“Không đúng.” Bạch Dịch lại đặt mông ngồi xuống, “Như vậy cũng tốt, cứ lừa gạt đi, đợi đến khi hai người chia tay…” trên môi cười tự giễu, “Chờ đến ngày đó sao?”
Lộ Già vội đoạt lại chén rượu trong tay nó, “Đừng uống nữa.”
“Không được.” Bạch Dịch lắc đầu, “Không được đâu, không uống rượu trong lòng em khó chịu.”
“Bạch Dịch.”
Bạch Dịch đưa tay mò lấy chén rượu, bị Lộ Già ngăn lại, “Bạch Dịch!”
“Lộ Già.” Bạch Dịch nhìn cậu, đột nhiên cười khổ, “Anh à…”
Lộ Già ngây người trong chốc lát, Bạch Dịch liền tranh thủ cướp chén lại, rượu không rót tiếp, đặt chén lên bàn.
“Không uống nữa.” Bạch Dịch móc tiền ra, “Tính tiền đi, không còn sớm nữa anh cũng muốn sớm về nhà, em ở gần đây, em đi đây.”
Lộ Già kéo Bạch Dịch lại, đặt tiền lên bàn, báo chủ quán một chuyến rồi quay qua hỏi Bạch Dịch: “Em đi đâu?”
“Về nhà a.”
“Về chỗ nào?”
Bạch Dịch chuyển một vòng, tuỳ ý chỉ về một hướng: “Kia.”
“….
anh đưa em về.”
Chỗ Bạch Dịch ở hiện tại quả thật cách khá gần, tuy nhiên lại không phải cái hướng mà nó chỉ.
Lộ Già định đỡ nó đi bị nó xua tay không cho, loạng chà loạng choạng xoay tại chỗ nửa ngày mới tìm được đúng hướng.
Lộ Già vẫn luôn đi theo phía sau, mỗi lần thấy nó sắp ngã mới lại gần dìu một cái.
Đoạn đường ngắn ngủi đi mất hơn một giờ, Lộ Già đưa Bạch Dịch về nhà, nghe thấy chuông điện thoại liền nhận, còn chưa kịp nhìn xem là ai gọi tới: “Alo?”
“Em đang ở đâu?”
Lộ Già hoàn hồn: “A….
Em về liền đây, anh ngủ trước đi, đừng chờ em.”
“Không chờ đâu.”
“….Vậy anh gọi điện thoại làm gì?” Lộ Già cười, “Nói một đằng làm một nẻo nhá ca ca.”
“À.”
Hiện tại Lộ Già cảm thấy vui lắm, đôi mắt cong cong khóe miệng cong cong: “Em sẽ mau về thôi….
Anh Chờ em một chút đi.”
Mục Ôn Nhiên không hỏi tại sao, cũng hiếm thấy không nói đùa hay trêu ghẹo gì, chỉ đáp lại một từ: “Được.”
Lộ Già về tới nơi phòng khách lẫn thư phòng đều đang sáng đèn, Mục Ôn Nhiên đang xử lý công việc, nghe thấy tiếng đóng cửa liền ngẩng đầu lên.
“Anh bận việc đi.” Lộ Già phẩy tay, “Em đi rửa mặt trước đã.”
Từ phòng rửa tay đi ra, Mục Ôn Nhiên đã chờ trong phòng khách.
“Hết bận rồi?” Lộ Già đi tới.
Mục Ôn Nhiên đưa tay lên vuốt mái tóc rối ướt nhẹp là nước, Lộ Già híp mắt hưởng thụ, nhón chân hôn lên trán y.
“Làm gì đó?”
“Hôn một chút.” Lộ Già ngả ra ghế sô pha, ngửa đầu nhìn Mục Ôn Nhiên.
“Em uống rượu?”
“Uống….
một chút.” Lộ Già vừa nói mắt vừa đảo quanh hai bên, “Một chút xíu xiu thôi.”
Mục Ôn Nhiên ngồi xuống bên cạnh cậu, Lộ Già đá vào đùi y.
“Cùng Bạch Dịch đi uống.”
Mục Ôn Nhiên nghiêng đầu qua chỗ khác, ngó lơ.
Lộ Già mặc dù cười đó nhưng trong lòng chẳng hề vui vẻ gì, “Khiến nó uống khóc.”
“Hình như em lại làm chuyện sai lầm rồi.” Cậu giơ tay che kín đôi mắt, khiến bản thân rơi vào trong bóng tối, “Bạch Dịch hỏi tại sao em lại sợ không dám nói cho cậu mợ biết chuyện hai ta.”
Mục Ôn Nhiên lẳng lặng lắng nghe.
“….
Em cũng không biết nữa.” Lộ Già co lại mấy đầu ngón chân, chỉ một thoáng liền cảm nhận được sự ấm áp đang bao trùm trên đó, cậu rụt chân lại, “Em cũng không biết nữa, nhưng em sợ lắm.”
“Không có lí gì lại sợ cả.” Lộ Già thở dài, lời nói ra như than như vãn, “Giống như Bạch Dịch nói ấy, mợ không ngừng nhân nhượng em, mà em cũng giống vậy…..
Luôn nghĩ trước tiên nhân nhượng người khác.”
“Em làm thế là sai đúng không? Sao em lúc nào cũng làm sai hết vậy chứ?”
Có thể bầu không khí quá nặng nề