Tới hôm tết Trung thu, Lộ Già gọi điện hỏi Bạch mẫu con có thể dẫn một người tới không, Bạch mẫu vẫn tưởng cậu sẽ đưa bạn gái về ra mắt, tất nhiên vô cùng hào hứng đồng ý nhiệt liệt.
Buổi trưa Bạch Dịch trở về, bà thậm chí còn lôi kéo nó thương lượng xem bữa tối nên làm những món gì.
“Cứ chuẩn bị như bình thường là được.”
“Sao thế được, tối con gái nhà người ta tới ăn cơm, mẹ không bày biện sao mà coi được?”
Bạch Dịch sững sờ, “Cái gì? Ai, Ai tới cơ mẹ?”
“Người yêu của anh con đấy.”
Bạch Dịch triệt để choáng váng, qua vài giây mới hồi thần, gật đầu, “…À.”
Bạch mẫu sinh nghi: “Phản ứng thế nào sao hả? Khai mau có phải con đã gặp người ta rồi không?”
“…A.” Bạch Dịch gật đầu, ngoài miệng lại phủ nhận, “không có.”
Đêm ấy say rượu tỉnh lại, Bạch Dịch liên tiếp nhiều ngày liền không về nhà chơi.
Một tuần sau đó mới về lại, nó làm bộ quên mất chuyện này, mà Lộ Già cũng không nhắc tới.
Chỉ đôi khi ánh mắt hai người tình cờ chạm nhau, cả hai đều sẽ né tránh.
Nó đột nhiên sợ buổi tối đến, nó sợ nhìn thấy Lộ Già, hơn hết nó sợ nhìn thấy cái người kia.
Kết quả vẫn phải gặp.
Chạng vạng Bạch mẫu đi ra mở cửa, thấy chàng trai đứng sau Lộ Già bà cực kì sửng sốt, qua vài giây mới nói: “Tiểu Nhiên đấy hả, mau vào mau vào.”
Lộ Già nghe thấy cái từ tiểu nhiên kia, cúi đầu xuống phì cười.
Mục Ôn Nhiên liếc cậu một cái.
Lộ Già ỷ vào hiện tại có Bạch mẫu ở đây, to gan lớn mật cười nhạo y, khoe ra hàm răng trắng bóng.
Bạch mẫu liếc mắt nhìn vào phòng khác, Bạch Dịch đã đứng lên, thân thể không tự chủ được cứng còng cả người.
Bạch phụ ngó đầu nhìn ra, không thấy rõ ai tới, nhưng vẫn nhiệt tình mời vào.
Mục Ôn Nhiên lễ phép chào hỏi, đưa món quà ra mắt cho Bạch mẫu.
Bạch mẫu nhất thời quên mất đáp lời, ngơ ngác nhận lấy.
“Xin lỗi đã quấy rầy.”
Hôm nay anh ấy không có chỗ nào để đi, nên con kêu anh ấy tới.
Con gọi điện thoại cho mợ có nói chuyện này, mợ cũng đồng ý rồi, đúng không?” Lộ Già quơ quơ tay trước mặt Bạch mẫu.
Bạch mẫu lấy lại tinh thần, nói “Thằng nhóc này không nói rõ với mợ gì cả, mợ cứ tưởng là….
Haiz thôi không nói nữa, mau vào đi, tới thì cứ tới, còn mang quà cáp làm gì, khách sáo quá.”
Bạch Dịch không vì thế mà thả lỏng, ánh mắt nó vẫn nhìn hai người chằm chằm.
Mục Ôn Nhiên cũng nhìn thấy nó, thừa dịp mọi người không chú ý liền mỉm cười với Bạch Dịch, vừa có chút cân nhắc vừa là để nhắc nhở.
Trong nháy mắt Bạch Dịch căng thẳng thần kinh, tay nắm thật chặt.
Lộ Già thấy Mục Ôn Nhiên làm vậy, liền dán sát lại thì thầm: ‘Anh đừng có bắt nạt em trai em nữa.”
Mục Ôn Nhiên liếc mắt nhìn nó một cái, đáp “Được.”
Lúc dùng cơm, Bạch phụ cùng Mục Ôn Nhiên nói chuyện rất hợp, không quản Bạch phụ nói về đề tài gì y cũng có thể đối đáp trôi chảy được.
Toàn bộ hành trình Bạch Dịch chỉ im lặng ăn cơm, nó ăn xong nhanh nhất, là người đầu tiên đứng dậy rời bàn cơm.
Bạch mẫu nhìn nó đầy trách cứ, kéo nó ý bảo ngồi lại một lát.
Bạch Dịch đứng lại suy nghĩ một lát, quyết định vẫn đi, nó ra ngoài ban công, châm một điếu thuốc.
Sau đó Lộ Già cũng ăn xong, cậu đứng dậy, nói: “Con đi xem Bạch Dịch.” Nói rồi đi luôn.
Bạch mẫu không biết phải nói sao, chỉ đành cười trừ.
Bạch Dịch thấy Lộ Già đi tới, hút hai hơi, thở ra một vòng khói trắng: “Anh nghĩ xong rồi hả, nay quyết định thông báo cho cha mẹ biết?”
Lộ Già kéo ghế ra ngồi xuống, ngửa đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Không có đâu, hôm nay chỉ đến ăn bữa cơm đoàn viên mà thôi.”
“vậy thì tốt.” Bạch Dịch lạnh lùng chế giễu, “Em còn tưởng rằng đầu óc hai người không dùng được, trọn đúng ngày lễ để come out cơ đấy.”
Lộ Già mỉm cười: “ái chà, em còn biết ‘come out’ cơ?”
Bạch Dịch không muốn trả lời.
Một lát sau, Lộ Già mở miệng: “Anh nghĩ khá lâu rồi, vẫn muốn nói em một lời.”
“Hử?”
“Xin lỗi.”
Bạch Dịch dụi tắt điếu thuốc, cau mày hỏi lại: “Anh nói cái gì?”
“Xin lỗi em.” Lộ Già lặp lại lần nữa, ánh mắt trong veo.
“Xin lỗi vấn đề gì?” Bạch Dịch coi như khá bình tĩnh, nó ném tàn thuốc vào trong gạt tàn, hỏi tiếp, “Bởi vì mấy câu em nói vào tối hôm ấy sao?” Nó vốn không muốn nhắc đến buổi tối ngày hôm ấy một chút nào.
Gió chiều cuối tháng chín ấm nóng, thổi qua gò má, hợp với ánh tà dương chiếu rọi.
Lộ Già vuốt gọn đám tóc bị gió thổi tung, mí mắt khép hờ, ánh mắt nhìn xuống sàn: “Em vốn dĩ là con trai độc nhất trong nhà, lại còn nhỏ hơn anh một tuổi…” Cậu ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào khuôn mặt người đối diện, “Cậu mợ có lẽ cũng không hề nhận ra, có một số việc bọn họ không tự chủ được sẽ đứng về phía anh.”
“Trước kia anh nghĩ, nếu như em mà có hận anh, thì cũng chẳng có gì sai cả.” Lộ Già nói, “Dù sao anh cũng chiếm một nửa cái phần đáng nhẽ chỉ thuộc về em.”
“Em không có….”
“Ừ phải, không có.” Lộ Già mỉm cười, nụ cười ấy