Anh muốn biết là vị tác giả nào có thể may mắn như vậy, dùng một phương thức đặc biệt để cùng với cô gái nhỏ vượt qua quãng thời gian gian nan khó khăn dài như vậy.
Đem theo tâm trạng đố kị, Trì Dã đi đến bên người cô gái, cúi đầu nhìn bìa sách viết mấy chữ to ‘Nếu như chúng ta chưa từng nỗ lực’.
Trong chốc lát, ánh mắt người đàn ông trở nên có chút ý nhị: “Cô… thích tác giả này?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Lý Dư à?”
Nhắc đến tác giả yêu thích, Tô Trì Á dường như không chút ngai ngùng: “Tôi thích anh ấy rất nhiều năm rồi, anh ấy viết quyển sách này lúc mới mười sáu tuổi, thật sự là nhà văn thiên tài.”
Đột nhiên nghĩ đến Trì Dã hình như cũng là một tác giả, cô hỏi: “Đúng rồi, anh quen anh ấy không?”
Trì Dã khoát tay: “Không quen.”
“Anh ấy rất nổi tiếng.”
“Chưa từng nghe nói qua.” Trì Dã thản nhiên đặt lại quyển sách vào hộp, dáng vẻ không hề hứng thú.
Thái độ này khiến Tô Trì Á bĩu môi, nghe nói các nhà văn đều thích chê bai nhau, quả thật không sai chút nào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong lòng cô, Lý Dư chính là một nhân vật có địa vị cao trong giới văn học, làm sao sẽ có người thật sự không biết chứ, nhất định là Trì Dã đố kỵ với Lý Dư!
Đối mặt với thần tài MFC, cô cũng không thể biểu đạt cảm xúc quá rõ ràng được, lại nhét một quyển vào trong lòng Trì Dã nói: “Tặng anh một quyển xem thử, thật sự rất hay đó.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Món mì thịt bò vừa được đem lên đang bốc khói nghi ngút, Trì Dã lặng lẽ gắp rau thơm từ trong bát của mình vào bát của Tô Trì Á, đợi mãi cũng không thấy cô gái nghiêm nghị trách mắng, đưa tay ra lay cô: “Nghĩ gì đó, say mê như vậy?”
Năm km vào buổi sáng đã trở thành hoạt động cố định mỗi ngày của hai người, Trì Dã từ kháng cự cũng đã quen, hiện tại dần hưởng thụ nó, không thể không nói, tố chất thân thể của người này quả thật vô cùng tốt.
Tố Tri Á lúc này mới hoàn hồn, cúi đầu thấy bát của mình đầy rau thơm, có chút tức giận: “Cái bát của tôi không phải thùng rác, anh không ăn thì bảo ông chủ đừng cho vào, cứ gắp cho tôi làm gì?”
Mặc dù oán trách nhưng tay phải vẫn thành thật cầm đũa lên đảo hai lần.
“Ông chủ mở quán vất vả biết bao, sao cô lại nhẫn tâm đưa ra nhiều yêu cầu như vậy.”
Cứ như cô là người kén ăn không bằng.
Tô Trì Á trợn mắt lên: “Đúng rồi, xe của anh đã được sơn lại toàn bộ, có thể bắt đầu luyện tập rồi.”
“Không muốn.” Trì Dã không thèm nghĩ đã trực tiếp từ chối.
Tô Trì Á đặt đũa xuống: “Hôm nay lại là lí do gì?”
Tô Trì Á phát hiện Trì Dã đối với việc lái xe moto vô cùng kháng cự, sau lần cô để Trì Dã ‘lái thử’, anh không động đến xe moto nữa. Vốn tưởng rằng Trì Dã lúc đó cố ý thêm vào hợp đồng để được hỗ trợ huấn luyện, nhất định là có niềm đam mê rất lớn với xe moto.
Nhưng giờ đây xem ra không phải đam mê, căn bản là sợ hãi trốn tránh mà thôi.
“Tôi muốn mở họp.” Trì Dã ủ rũ ăn mì, nói lúng búng.
Tô Trì Á nhắc nhở: “Hôm qua anh mới họp xong.”
“Đúng vậy, cô xem tôi thảm biết bao, ngày nào cũng phải họp.” Bịa chuyện như thật.
Tô Trì Á khịt mũi, vừa cầm điện thoại vừa nhìn chằm chằm Trì Dã.
Ngay khi Trì Dã đoán xem Tô Trì Á muốn làm gì thì nghe thấy cô gái nói: “Chị Phi Na, em là Trì Á…”
“Từ lúc nào cô thân thiết với Quý Phi Na như vậy?” Trì Dã lo Phi Na nói linh tinh, vội vàng chủ động nói: “Cô thắng rồi, hôm nay tôi không họp.”
Tô Trì Á nghe vậy cầm điện thoại đặt xuống bàn, bên trên làm gì có bản ghi cuộc gọi nào.
Ngẩng đầu lên lần nữa, đôi mắt cô gái nheo lại, cười thích thú giống như một con mèo ăn vụng thịt. Trì Dã bất đắc dĩ lắc đầu, cô gái nhỏ thông minh hơn rồi.
Không ngờ ăn xong bữa sáng, nơi mà Tô Trì Á đưa Trì Dã đến hoàn toàn khác với căn cứ huấn luyện mà anh nghĩ.
Khu trò chơi điện tử mờ tối, bên trong toàn là những bạn trẻ đang ở độ tuổi sung sức nhất.
Trên máy nhảy có mấy chàng trai trẻ đang nhảy theo điệu nhạc, màn hình bảng điều khiển trò chơi đang nhấp nháy, Trì Dã đi loanh quanh một vòng: “Cô nói là muốn đưa tôi tới một nơi đặc biệt, chính là chỗ này?”
“Không sai.” Tô Trì Á cũng lần đầu tới, rón rén đi tìm quầy phục vụ: “Tôi đi sang bên kia đổi xu chơi trò chơi trước.”
Trì Dã ngây người, sau đó trên mặt nở một nụ cười hiểu rõ mọi chuyện.
Tất cả là do sự quyến rũ của anh quá trí mạng, khiến cuối cùng Tô Trì Á không nhịn được mà lén lút tạo cơ hội để được đơn độc ở cùng với anh.
Cô gái đã ám chỉ quá mức rõ ràng, là người đã sớm ‘có ý định xấu xa’ với Tô Trì Á – Trì Dã, cảm thấy không cần thiết phải giả vờ: “Không cần cô đi, những chuyện như thanh toán nên để cho cánh đàn ông chúng tôi.”
Nói xong, anh lại nghĩ, hình như các cô gái nhỏ