Bầu trời xám xịt, mây đen ngập trời che khuất tia nắng cuối cùng, chỉ có vầng trăng khuyết phía bên kia bầu trời tỏa ra ánh sáng màu trắng, đợi chờ sự thay đổi ngày đêm.
Tô Trì Á ngồi trên cầu thang trong góc đường đua, tay cầm hai chiếc cầu vai áo khác nhau, vuốt ve những từ ngữ trên đó hết lần này đến lần khác, còn hơi ấm vốn có của chiếc ghế trống bên kia đã sớm tan biến.
“Trì Á, cuộc sống của tôi luôn hiện hữu ước mơ nhưng gia đình và con cái lại cần tôi. Tình trạng hiện giờ của MFC cô cũng thấy rồi đó, cô và Kay đều không ở trên ‘chiến trường’, những tay lái còn lại không thể gánh nổi trận đấu sắp tới. Qua năm nay tôi sẽ 29 tuổi, còn có thể theo cái nghề này mấy năm nữa chứ? Tôi không chờ nổi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Trì Á, sau này chúng ta sẽ gặp lại.”
Những câu nói của Hàng Lỗi cứ lởn vởn trong đầu Tô Trì Á từng chữ, từng câu một.
Sự rời đi của Hàng Lỗi dường như đã phá huỷ tín ngưỡng cuối cùng của Tô Trì Á, ba người vốn cùng sát cánh mà giờ đây chỉ còn lại mình cô.
Những rặng mây chồng chất trên đầu, chậm rãi trôi theo làn gió nhẹ.
Vầng trăng bạc ngày càng sáng, dần dần quầng sáng nhàn nhạt cũng xuất hiện bao quanh mặt trăng.
“Tôi tìm cô lâu lắm rồi, nhờ Hàn Phong mới biết cô đang trốn ở đây.” Một giọng nam trầm truyền đến từ dưới cầu thang.
Tô Trì Á nghe thấy thì lập tức quay đầu sang một bên, hít mũi: “Sao anh lại ở đây?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Với tư cách là một nhà đầu tư, thật không may, tôi đã biết trước vài tin nội bộ, không yên tâm nên đến đây xem cô thế nào.”
Tô Trì Á lấy lại tinh thần: “Xin lỗi anh.”
Trì Dã nhướng mày: “Là cô khiến Hàng Lỗi bỏ đi sao?”
Tô Trì Á sửng sốt: “Tất nhiên là không phải.”
“Vậy sao cô lại xin lỗi tôi?”
Trì Dã ngồi xuống bên cạnh Tô Trì Á, bậc thang nhỏ hẹp chợt trở nên chật chội.
Anh vươn tay cầm lấy hai chiếc cầu vai áo trong tay Tô Trì Á: “‘Người nắm giữ ước mơ’ và ‘Kẻ theo đuổi ánh sáng’.” Anh suy nghĩ một lát rồi cười: “Đây là tên mô tô lần trước cô nhắc đến sao?”
Hội chứng tuổi dậy thì bị lật tẩy, mặt Tô Trì Á đỏ lên, cô chộp lại cầu vai áo anh đang cầm, nắm chặt trong tay.
Phản ứng của cô đã xác định suy đoán của Trì Dã, làm người hâm mộ của cô gái nhỏ này bấy lâu nay, đây lại là lần đầu anh nghe thấy cái tên này.
Trì Dã lập tức thấy hứng thú: “Để tôi đoán xem, ‘Người nắm giữ ước mơ’ là cô, còn ‘Kẻ theo đuổi ánh sáng’ là Hàng Lỗi?”
Tô Trì Á im lặng hồi lâu, lúc Trì Dã cho rằng cô gái nhỏ sẽ không trả lời mình thì rốt cuộc cô cũng cất tiếng: “Không, ‘Kẻ theo đuổi ánh sáng’ là tôi, ‘Người nắm giữ ước mơ’ mới là Hàng Lỗi.”
Trì Dã hơi giật mình, theo đuổi ánh sáng, theo đuổi ánh sáng.
Chỉ có người ở trong bóng tối mới khát vọng đuổi theo ánh sáng.
Cô gái trong lòng anh đã phải chịu quá nhiều thiệt thòi trên con đường này.
Tô Trì Á không nói nhiều, cô để cầu vai áo vào túi: “Nếu anh muốn rút vốn thì tôi cũng hiểu được, tôi sẽ nhắn với Hàn Phong giúp anh.”
“Hôm nay anh cũng thấy thành tích của các thành viên trong đội rồi đó. Hàng Lỗi là tuyển thủ mạnh nhất đội, anh ấy đi rồi thì chúng tôi gần như không có cơ hội thắng.”
“Trong lòng cô tôi là loại người như vậy sao?” Trì Dã hơi đau lòng vì lời nói của Tô Trì Á: “Nếu là vì Hàng Lỗi thì từ đầu tôi đã không đầu tư cho MFC rồi.”
“Nhưng chẳng phải anh đầu tư để chúng tôi thắng sao?” Mắt Tô Trì Á đỏ lên: “Bây giờ chúng tôi không thể thắng nổi.”
“Ý nghĩa cuộc đời không thể dùng thắng thua để phán định được. Huống hồ tôi còn chưa mất lòng tin mà cô đã mất ý chí chiến đấu trước thì không được đâu.”
Trì Dã vươn tay ra muốn vò mái tóc ngắn của cô gái nhỏ nhưng lại rút tay về nói: “Học được cách biểu đạt cảm xúc của mình một cách chân thật cũng là một loại kiên cường.” Tô Trì Á khó hiểu.
“Thật ra cô không muốn tôi rút vốn phải không? Lần sau nếu không muốn thì đừng nói ra lời dối lòng như vậy, tôi không muốn nghe nữa đâu nhé.”
Tô Trì Á cắn chặt môi, dường như Trì Dã luôn nhìn thấu được tâm tư của cô, cô cứng họng, mãi mới cất tiếng: “Tôi biết rồi.”
Trì Dã chưa từng được thấy một Tô Trì Á ngoan ngoãn thế này, anh không kìm lòng nổi, vươn tay xoa tóc mái Tô Trì Á thật mạnh, quả thật là mềm mại như anh nghĩ.
Anh lo Tô Trì Á sẽ nhận ra tâm sự của mình nên Trì Dã vội vàng đứng dậy: “Cũng không còn sớm nữa, nhanh đưa tôi về nhà đi.”
Sự cảm động thoáng chốc đã tan biến, Tô Trì Á bị câu nói cuối cùng của Trì Dã làm cho cứng lưỡi: “Thật là, lúc nào cũng không quên sai bảo tôi.”
Vì mải càu nhàu nên cô không nhìn thấy đôi mắt vô cùng dịu dàng của anh.
“Trì Dã, hồi chiều lái xe xong có phải tâm trạng anh không tốt không?” Tô Trì Á như nhớ ra chuyện gì, gọi Trì Dã đang rời đi: “Nếu là vì tôi.”
“Không phải tại cô.”
Tay phải Trì Dã cầm túi, chân di trên mặt đất: “Chỉ là tôi… Thôi.”
Trì Dã đứng lại, giọng điệu cộc cằn giục cô: “Đừng có rề rà nữa, tôi buồn ngủ lắm rồi.”
Lời anh không thể nói ra chính là anh cảm thấy biểu