“Anh biết tôi à?” Tô Trì Á nghe vậy có chút sửng sốt, đột nhiên nghĩ tới tin tức về mình mỗi ngày đều đứng đầu trên bảng hotsearch, muốn không biết gì về cô cũng khó, cô thay đổi cách hỏi: “Nếu anh biết tôi là ai, hẳn là cũng hiểu rõ tình cảnh hiện giờ của MFC, biết rõ tình hình của đoàn xe chúng tôi, anh... Tại sao lại muốn đầu tư thế?”
“Tại sao lại không muốn? Tai nạn đó dù sao cũng chỉ là tai nạn ngoài ý muốn mà thôi.” Trì Dã dừng lại một chút: “Thay vào đó, tôi lại thấy biết ơn tai nạn ngoài ý muốn này, vì dù sao thì trước đây MFC cũng không thiếu nhà đầu tư, phải không?”
Lời Trì Dã nói quả thật không sai, MFC trước đây vẫn luôn là đoàn xe lớn nhất ở trong nước, các đội viên trong nhóm bao gồm Tô Trì Á, Kay và Hàng Lỗi được gọi là MFC Big Three. Cả ba đã từng tạo ra một cơn sốt cuồng xe ở trong nước. Chỉ là sau Asean GP, Kay đã phải trị liệu ở bệnh viện vì một tai nạn xe, người chịu trách nhiệm chính cho vụ tai nạn đó là Tô Trì Á, đã lựa chọn giải nghệ vô thời hạn, chỉ có Hàng Lỗi là vẫn đang kiên định với ước mơ của mình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chỉ trong vòng đúng một đêm, MFC như từ trên trời rơi thẳng xuống địa ngục.
Bất kể câu trả lời của người đàn ông có đúng sự thật hay là không, trong lòng Tô Trì Á cũng dâng lên một đợt sóng nhẹ, cô chậm rãi đỗ xe bên lề đường, giọng điệu có chút chân thành: “Trì Dã, tôi thực sự cảm không phù hợp làm huấn luyện viên của anh. Mọi dư luận trên mạng xã hội đều là sự thật, người hâm mộ của Kay ngày hôm nay cũng nói không sai. Nếu không phải do tôi thao tác sai, làm đầu xe va phải rào chắn ở Asean GP, Kay theo sát phía sau cũng sẽ không phải đánh lái để rồi hiện tại còn nằm ở bệnh viện, thậm chí có thể mãi mãi không có cách nào để quay trở lại thi đấu được nữa.”
“Kỹ năng của tôi như vậy, không thích hợp để quay trở lại vòng đua.” Tô Trì Á hít một hơi thật sâu, cổ họng hơi nghẹn ngào, cô cố gắng ép mình trở về với thực tại: “Tôi chỉ muốn nói thẳng cho anh biết rằng, lần này MFC bị tôi làm cho liên luỵ, chờ đến khi việc đầu tư của MFC đi vào quỹ đạo ổn định, tôi sẽ hoàn toàn rút lui. Cho nên… Nếu anh thực sự cảm thấy có hứng thú với nghề này, tôi có thể giới thiệu cho anh những huấn luyện viên ưu tú hơn.”
“Tôi đã nói rồi nếu cô đồng ý thì tôi sẽ ngay lập tức ký hợp đồng. Còn nếu không, hợp đồng sẽ bị vô hiệu lực, chủ đề này sẽ kết thúc tại đây.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Trì Á có hơi nổi nóng: “Sao anh lại cứng đầu như vậy? Anh nghe không hiểu người khác nói gì à!”
“Tôi đói rồi, chạy xe nhanh lên rồi đưa tôi đi ăn tối. Tôi mặc kệ, tôi vừa mới nói xong hôm nay là bữa ăn đầu tiên của chúng ta với tư cách là thầy trò.” Nói xong, Trì Dã vẫn chưa cảm thấy yên tâm mà bổ sung thêm câu: “Đừng có phản bác ý kiến của tôi, coi chừng tôi rút vốn đấy!”
Nói xong khi nào chứ? Mặc dù biết Trì Dã không lâu nhưng Tô Trì Á phát hiện ra con người này cực kỳ giỏi quậy phá.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cảm xúc ban đầu của cô ngay lập tức biến mất, một lần nữa Tô Trì Á lại vào số rồi lên đường, một vấn đề đột nhiên xuất hiện trong đầu cô: “Không đúng, có phải anh sớm đã biết tôi là ai rồi phải không?”
Câu hỏi đến bất ngờ khiến cho Trì Dã đột nhiên ngồi thẳng dậy, vừa định mở miệng thì nghe Tô Trì Á tức giận nói: “Vậy tại sao sáng nay anh lại hỏi tôi, tên tôi là gì, có phải anh cố tình hỏi như vậy hay không?”
“Đúng vậy.” Nói tới đây, Trì Dã để lộ một nụ cười thần bí: “Nhưng mà tôi hỏi cũng tốt, nếu tôi không hỏi, thì làm sao tôi có cơ hội được biết nghệ danh lúc hành tẩu giang hồ của cô là ‘Tô Phi’.”
Tô Trì Á nghe vậy họng như mắc nghẹn, không nói nên lời.
Được rồi, coi như anh tàn nhẫn.
Đêm hôm đó.
Đồng hồ trên tường lắc lư điểm lúc hai giờ, tiếng ve sầu ngoài cửa sổ dần dừng lại, trong phòng chỉ một vệt sáng do ánh trăng chiếu vào dọc theo khe rèm ở cửa sổ.
Tô Trì Á nằm bẹp trên giường, một mình chống chọi với màn đêm.
Chỉ cần nhắm mắt lại, cảnh tượng trên sân thi đấu sẽ như bóng ma xâm chiếm đầu óc cô, bầu trời đen kịt kia sẽ nuốt chửng cả người cô. Không một ai biết, kể từ sau Asean GP, mỗi khi màn đêm kéo đến cô đều ở một mình lo sợ.
Chỉ trong buổi tối hôm đó “Cuộc điều tra lần thứ hai về nguyên nhân của vụ tai nạn tại cuộc đua Asean