Giang Diễm lần đầu tiên thấy Trì Dao là ở trường học.
Hôm đó, hắn đúng lúc ở trong văn phòng giúp thầy giáo sửa sang lại bài tập tiếng Anh hàng tuần thì có người đi vào.
Hắn nhìn lên, đập vào mắt là cái đầu còn cao hơn cả thầy của Trì Thừa.
Khi đó bọn họ vẫn chưa quen nhau.
"Phụ huynh của em đâu?"
"Sắp tới rồi."
Vừa dứt lời, ngoài cửa lại có một người nữa đi vào.
"Chào thầy."
Người vừa tới rất trẻ tuổi, mặc quần yếm, mái tóc buộc cao thành đuôi ngựa, gương mặt nhỏ nhắn sạch sẽ, làn da rất đẹp, ngũ quan nhìn sơ qua chỉ có chút thanh tú, tổ hợp lại diễm lệ đến bất ngờ, nhìn qua rất giống sinh viên, cùng lắm cũng chỉ hơn hai mươi.
Cách một chồng bài tập cao, Giang Diễm không nhìn rõ, chỉ loáng thoáng nghe thấy thầy giáo hỏi: "Cô tìm ai?"
Trì Thừa trả lời: "Thưa thầy, đó là chị của em."
Phụ huynh như Trì Dao cũng quá trẻ tuổi rồi.
Thầy giáo hiển nhiên không nghĩ người tới không phải bố mẹ mà lại là chị gái còn đang đi học.
Ông lườm nguýt Trì Thừa, liếc mắt một cái liền nhìn thấu tâm tư của hắn, cuối cùng chỉ đành mời Trì Dao đi vào.
Đề tài ngày đó của bọn họ xoay quanh việc Trì Thừa trốn tiết tự học buổi tối, trèo tường ra ngoài ăn vặt, lúc trở về còn bị thầy quản sinh bắt được.
Giang Diễm cũng không biết vì sao mình lại nhớ rõ mọi chuyện như vậy.
Cho dù sau này, hắn không hề gặp lại Trì Dao ở trường học một lần nào nữa.
Lần sau gặp này đã là trong hoàn cảnh khác.
"Theo em tính, có lẽ lúc đó chị đã đi làm rồi, chỉ là vẻ ngoài nhỏ hơn tuổi nên mọi người đều cho rằng chị còn đang đi học."
Nghe Giang Diễm nói vậy, có lẽ đấy là lần đầu tiên cô giúp Trì Thừa che giấu bố mẹ.
Nhưng cụ thể chi tiết như thế nào, Trì Dao thật sự không nghĩ ra.
Mấy năm đầu, công việc của cô không nhiều nên thường xuyên ở nhà.
Trì Thừa lúc đó rất hay gây chuyện, động một cái là bên trường học lại phải mời phụ huynh đến, hắn không dám gọi Trì phu nhân, chỉ có thể nhờ cô hỗ trợ, bởi vậy Trì Thừa còn moi tiền riêng mời cô vài bữa cơm.
"Chỉ như vậy?"
Ánh mắt Giang Diễm lưu chuyển, hắn cúi đầu, lại nói: "Sau này em có chơi bóng với Trì Thừa, em nhận ra cậu ấy nhưng hình như Trì Thừa không quen em.
Bọn em còn suýt chút nữa đánh nhau đấy."
Lực chú ý của Trì Dao bị dời đi, sắc mặt cô trầm xuống: "Trì Thừa đánh em?"
"Không phải, chỉ là chút va chạm nhỏ mà thôi, sau đó cũng không xảy ra chuyện gì cả."
Trì Dao khó chịu ra mặt: "Tính cách của nó vốn không tốt, nhất định là thấy em đẹp hơn mình nên mới ghen ghét."
Giang Diễm hỏi cô: "Em đẹp?"
Trì Dao trầm mặc, rút tay mình khỏi tay hắn: "Giờ chị mới phát hiện em có nhiều mánh khoé như vậy đấy."
"Mánh khoé gì cơ?"
Trì Dao không nói ra, cô tỏ vẻ thần bí, lắc đầu: "Trực giác, nói không chừng."
Giang Diễm nhìn cô bằng đôi mắt trong veo: "Chị chỉ cần biết em rất rất thích chị là đủ rồi."
Trì Dao không tức giận nổi, cô cười rộ lên, nắm lấy hai vành tai của hắn: "Giang Diễm, em đẹp trai lắm nha."
"......" Thấy cô đột ngột thay đổi chủ đề, Giang Diễm cong môi: "Chị lại trêu chọc em."
Trì Dao lắc đầu liên tục: "Em không hiểu được đâu."
Vẻ ngoài của Trì Thừa thực ra không tồi, cô nhìn nhiều thành quen, ánh mắt cũng trở nên bắt bẻ.
Giang Diễm là trường hợp hiếm gặp, hắn cũng là người khác phái duy nhất khiến cô chỉ thấy một lần liền rung động.
Lòng bàn tay cô đỡ lấy cằm hắn, hôn một cái, dừng một chút, lại hôn một cái.
Lúc tách ra Giang Diễm còn đuổi theo, Trì Dao ngã ra, tóc