Lúc trước Trì Dao vẫn luôn nghĩ Giang Diễm đang lừa cô, mãi đến sau khi nhìn thấy lịch sử trò chuyện của hắn cùng bố mới không nghi ngờ nữa.
Có lẽ ở phương diện này, đàn ông đều có thể không thầy dạy cũng hiểu.
Suốt một tháng hai người ở bên nhau, Trì Dao không thể không thừa nhận, có một số việc, Giang Diễm học được quá nhanh, còn rất chịu khó tìm tòi.
Giang Diễm rất thích lấy lòng cô, sẽ kiên nhẫn chuẩn bị màn dạo đầu, hắn còn nhớ kỹ từng điểm mẫn cảm trên cơ thể cô.
Ngón trỏ len lỏi khuấy động huyệt nhỏ.
Lưỡi hắn ngậm lấy vành tai Trì Dao làm cả người cô run rẩy kịch liệt hơn cả lúc hút đầu v*.
 m đế đáng thương bị x0a nắn vừa mạnh mẽ lại tàn nhẫn.
Cô giống như cá nằm trên thớt, mặc hắn lăn qua lộn lại, thiếu chút nữa chết đuối trong bể dục.
Diêu Mẫn Mẫn thường nói, ở bên mấy em trai xinh đẹp mới tốt, tinh lực tràn đầy, còn thích dính người, lúc nào cũng toả ra loại hormone quyến rũ của tuổi trẻ.
Lợi thì có lợi, nhược điểm cũng không thiếu, nhưng tóm lại thống khoái chắc chắn nhiều hơn phiền não.
Trước kia Trì Dao chưa thưởng thức qua, hiện giờ nếm được rồi, thực tủy biết vị*, trong lòng lại có chút lo lắng cho tương lai về sau của mình nên làm thế nào bây giờ.
(* Thực tủy biết vị: Nghĩa đen chính là khi ăn tủy rồi chúng ta đều cảm thấy mùi vị của nó rất ngon nên ăn rồi lại muốn ăn tiếp.
Nghĩa bóng ám chỉ trải qua chuyện gì đó một lần, lại muốn tiếp tục làm chuyện đó lần nữa.)
Giang Diễm thấy ánh mắt của cô dần tan rã, hắn vuốt gọn mái tóc của Trì Dao ra phía sau.
Tay hắn rất lớn, nhẹ nhàng bao lấy đỉnh đầu cô, cẩn thận không để Trì Dao đụng phải đầu giường.
"Đang nghĩ lung tung gì thế?"
Trì Dao yên lặng nhìn hắn, ngữ khí trêu chọc: "Em thật là lợi hại."
Giang Diễm cứng đờ, bên tai đỏ ửng.
Muốn cô thích là một chuyện, nhưng nghe thấy cô biểu đạt lộ liễu như vậy lại là một chuyện khác.
Không biết do sợ bị cô phát hiện mình xấu hổ hay là muốn chứng minh lời cô nói không sai, sau vài giấy ngắn ngủi tạm dừng, Giang Diễm càng thêm ra sức, hắn tách chân cô ra, mỗi lần đi vào đều thúc thật sâu.
Chỗ gia0 hợp vang lên từng tiếng bạch bạch rung động, [email protected] dịch tràn lan.
Bởi vì quá mức trầm luân, hai người suýt chút nữa bỏ lỡ cơm chiều.
Trì Dao với Giang Diễm một trước một sau tới tiệm cơm.
Buổi tối có buổi biểu diễn nên người tới ăn cơm rất đông.
Vị trí đặt trước ở bên cửa sổ, đẩy cửa ra là có thể nhìn thấy đài cao được dựng lên giữa hồ.
Giờ diễn chưa tới, trên đài chẳng có bóng dáng một ai.
Trì Thừa với Tiểu Dã đã đến từ lâu, thấy Trì Dao đến một mình, Trì Thừa hỏi: "Giang Diễm đâu?"
Trì Dao trợn mắt nói dối: "Chị tưởng hắn tới trước rồi."
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến ngay.
Vừa dứt lời, Giang Diễm đi theo một người phục vụ bàn bước vào, thấy ba người đang nhìn hắn, Giang Diễm cười: "Làm sao vậy?"
Trì Thừa hỏi hắn: "Cả buổi chiều hôm nay cậu đi đâu thế?"
"Tôi đi dạo loanh quanh chút thôi."
Giang Diễm ngồi xuống bên cạnh Trì Dao.
Chỗ họ đang ngồi là một chiếc bàn vuông.
Giang Diễm chân dài, hắn vừa ngồi xuống, đầu gối liền va vào người Trì Dao.
Trì Dao bình ổn hô hấp, yên lặng chuyển chân qua vị trí khác.
Giang Diễm không chịu buông tha, một tay uống trà, tay còn lại sờ s0ạng người cô.
Ngón tay áp sát, chạm vào chân Trì Dao, véo nhẹ.
Tình cờ đó lại là chỗ đau nhức trên người cô.
Hai người đối diện vẫn chưa hề nhận ra điều gì khác thường.
Trì Thừa rót nước cho Tiểu Dã, hỏi cô ngồi ở đây có lạnh không.
Trì Dao yên lặng liếc mắt cảnh cáo Giang Diễm.
Giang Diễm rũ mắt, nắm lấy tay cô, mãi đến khi tay ấm lên mới buông ra.
Trong tiệm rất đông người, đồ ăn ra chậm, Trì Thừa ăn đậu phộng trên bàn, bắt đầu hỏi chuyện: "Em vẫn chưa biết hai người quen nhau như thế nào đấy."
Theo lý thuyết, Trì Dao chắc chắn sẽ không thích mấy chàng trai nhỏ tuổi hơn cô.
Trì Thừa không rõ lần này Giang Diễm lấy thân