Edit - Beta: Aochongdansieucap
- -------
Khoảng 10 giờ, Giang Diễm đi ra ngoài.
Hắn nói một lát sẽ quay lại.
Trì Dao ở trong phòng chờ Giang Diễm, chờ đến mức mí mắt muốn đánh nhau đành mở TV xem.
Đợi đến lúc hắn trở về, cô lại ngủ mất rồi.
“Chị không thấy tin nhắn của em à?”
Trì Dao mở xong cửa thì về giường, nhắm mắt lại, trả lời: “Không thấy.”
Giang Diễm không nói gì.
Hắn đã nhắn tin cho cô bảo hắn sẽ về muộn, nhắc cô đừng chờ, nhưng đợi đến khi hắn tắm rửa xong cũng không thấy Trì Dao trả lời, Giang Diễm không yên lòng nên phải quay lại.
Trì Dao chợp mắt một lát, sau khi hắn lên giường, cô liền ngửi được mùi hương trên người hắn.
“Em vừa tắm à?”
“Ừm, ra nhiều mồ hôi nên không thoải mái.”
“Trì Thừa tìm em làm gì?”
“Chơi bóng.”
“……” Trì Dao khó hiểu: “Thằng nhóc đó bị bệnh à?”
Giang Diễm sờ mặt cô, nhỏ giọng dỗ dành: “Ngủ đi.”
Ngày hôm sau, mọi người tập hợp thành một đoàn để leo núi, phải khởi hành từ rất sớm.
Trì Dao vừa tỉnh lại, chạm vào ánh mắt cô là gương mặt Giang Diễm.
Cô hoang mang chớp mắt một cái mới nhớ ra nửa đêm hôm trước mình có dậy mở cửa cho hắn.
Cô đẩy nhẹ người bên cạnh: “Giang Diễm?”
Giang Diễm nghiêng vai, mí mắt run rẩy như cánh bướm khẽ động rồi mở ra.
Con ngươi đen nhánh ngập nước, nhìn là biết còn chưa tỉnh hẳn.
Trì Dao cười: “Dậy thôi nào.”
Giang Diễm ngây ngốc hai giây, xoa mắt, lười nhác ôm lấy cô: “Không muốn dậy.”
Đó, lại bắt đầu bày trò vô lại nữa rồi.
Trì Dao yên tĩnh để hắn ôm một lát, tay đột nhiên mò vào trong chăn sờ s0ạng.
Giang Diễm vội lui ra phía sau, lúc này đã tỉnh táo hẳn.
Mặt với cổ đều đỏ bừng, hơn nửa ngày mới phun ra mấy chữ: “…… Đừng làm vậy.”
Biết rõ hiện tại không thể làm, vậy đừng tới trêu chọc hắn, hắn thật sự không chịu nổi sự khiêu khích của cô.
Trì Dao cười nhạt, không nói lời nào, xuống giường đi rửa mặt.
Hai phút sau, Giang Diễm bước vào phòng tắm liền thấy cô đang nặn kem đánh răng.
Hai người phải đứng chen chúc.
Vì đây là phòng đơn nên giường nhỏ, phòng vệ sinh cũng nhỏ nhưng bồn rửa mặt lại lớn.
Trì Dao nhường chỗ cho Giang Diễm, nhìn vào gương, cô miễn cưỡng lắm mới đứng tới bả vai hắn.
Chỉ có lúc này, cô mới nhận ra trước mặt Giang Diễm cô vốn dĩ luôn là người yếu thế hơn.
Thường ngày, ngoại trừ sự khác biệt về hình thể, Giang Diễm luôn luôn nghe lời cô, hầu như không bao giờ phản bác ý kiến của cô, ngoan ngoãn lại vô hại.
…… A, vậy vẫn chưa đủ.
Ở trên giường, đàn ông thường ngày dù có nghe lời đến đâu cũng sẽ trở nên cường thế.
Ngay từ đầu kĩ năng của hắn còn chưa tốt nhưng gần đây, Trì Dao dần cảm nhận được dường như Giang Diễm tìm ra mấy thú vui ác liệt nào đó, đã vậy còn rất hay lôi ra mấy lời tán tỉnh tình tứ chọc ghẹo cô, thậm chí làm cô nảy sinh ảo giác như bản thân đang bị hắn mạo phạm.
Ví dụ như ngày hôm qua, khi hắn nói Trì Thừa đang ở bên ngoài nghe lén bọn họ, cô thấy rất xấu hổ nhưng lại bị k1ch thích đến phun nước.
Loại cảm giác này cực kì mâu thuẫn, Trì Dao cũng không biết phải diễn tả thế nào.
Chỉ có thể nói, cô không thấy phản cảm.
Nhìn hai người trong gương miệng dính đầy bọt kem đánh răng, Trì Dao đột nhiên bật cười.
Giang Diễm hỏi cô cười cái gì, cô im lặng không trả lời.
Súc miệng xong, Trì Dao ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt trong veo của hắn.
Yên lặng hai giây, Giang Diễm khom người hôn lên môi Trì Dao.
Từ trước đến nay hắn luôn là người chủ động.
Trì Dao nhắm mắt, cả người như được bao bọc trong hương kẹo bạc hà thanh mát.
* Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad Aochongdansieucap, vui lòng không reup dưới mọi hình thức! *
Leo được nửa đường, trời bắt đầu mưa phùn.
Mưa không lớn, như có như không, lượng mưa không đủ làm ướt thân người, chỉ dính trên mặt ngưng tụ thành những đốm trắng giống như hoa sương.
Hướng dẫn viên du lịch đã chuẩn bị sẵn áo mưa nilon màu xanh cho họ.
Trì Dao mới vừa mặc lên, Giang Diễm đã mang áo khoác tới đây.
“Trước tiên mặc cái này vào đã.”
Trì Dao theo bản năng để ý Trì Thừa ở phía sau.
Trì Thừa nhìn thấy, nhưng lạ thay hắn chẳng nói lời nào, chỉ liếc mắt một cái liền thôi, phản ứng khác xa với ngày hôm qua.
Tiếp tục tiến lên trên, mưa càng ngày càng lớn.
Tiểu Dã leo chậm, Trì Thừa đi cùng cô.
Khi Trì Dao cùng Giang Diễm quay đầu lại đã không nhìn thấy bóng dáng bọn họ đâu.
Hai người đành vào đình nhỏ phía trước tránh mưa.
Bọn họ đi rất nhanh, người trong đình không nhiều.
Trì Dao cởi áo mưa ra, cũng may còn có áo khoác Giang Diễm đưa, nếu không không biết cô bị ướt đến mức nào.
Đầu tóc Giang Diễm lại dính không ít nước.
Tóc của hắn bình thường rất mềm mại, sau khi bị ướt lại vừa đen vừa cứng.
Trì Dao lấy giấy lau qua cho hắn, hỏi: “Tối hôm qua em