– Hôm nay tan làm sớm, anh có đi ăn đồ Nhật không? – Hạ lương cầm túi lên, nhìn người đàn ông đang chậm chạp thu dọn đồ đạc trên bàn.
– Hôm nay tan làm sớm, anh có đi ăn đồ Nhật không? – Hạ lương cầm túi lên, nhìn người đàn ông đang chậm chạp thu dọn đồ đạc trên bàn.
Chỉ thấy người đàn ông ngẩng đầu, nở nụ cười ngại ngùng:
Cuối cùng thì anh cũng tới đón tui rồi.
– Không được, hôm nay anh có hẹn rồi.
Có đôi khi rảnh rỗi Liên Cảnh Uyên sẽ bắt đầu suy nghĩ, miêu tả lại dáng vẻ vốn có của “người kia”.
Trình Trạch Sinh nhịn cười, vươn tay xoa xoa tóc anh:
Hạ Lương vô cùng tò mò:
– Cục trưởng Hoàng, chú cũng không cần phải hỏi Trình Trạch Sinh đâu ạ, cậu ấy cũng không có nhu cầu.
Khi tới phòng đặt trước, Trình Trạch Sinh đã tới rồi, chiếc áo khoác gió màu vàng kem treo trên giá, hắn mặc một chiếc áo sơ mi màu sắc nhẹ nhàng khoan khoái ở bên trong.
Hắn vẫy tay với Hà Nguy:
– Tổ trưởng Hà, anh đang yêu đương hả?
Trình Trạch Sinh cũng bước tới, mở vuốt nó ra xem, chỉ thấy trên chân trái của nó có một nhúm lông màu nâu sậm, quả đúng là chú Ragdoll anh đã nuôi khi còn sống trong phòng 403 vào khoảng thời gian mất ký ức.
Trình Trạch Sinh vô cùng kinh ngạc, nhìn ngó xung quanh, hai bên đều là tường, cánh cửa thông gió duy nhất ở đây vẫn còn đóng, nó chui ở đâu ra vậy?
Hà Nguy vui vẻ bế Stephen, không khống chế được khóe môi nhếch lên.
Anh phát hiện Trình Trạch Sinh vẫn còn đắn đo suy nghĩ thì bật cười:
Hà Nguy thấp thỏm, nửa gương mặt đỏ bừng, bảo cậu ta nói bé lại.
Anh ấp úng giải thích, không phải yêu đương mà chỉ hẹn bạn bình thường đi ăn bữa cơm thôi.
Cho tới một ngày Hà Nguy vừa xấu hổ vừa kích động nói với anh ta, Hà Nguy yêu đương rồi, đối tượng là Trình Trạch Sinh.
Liên Cảnh Uyên mỉm cười chúc mừng, trong lòng cũng không cảm thấy mất mát.
Anh ta cảm thấy chứng bệnh hoang tưởng của mình càng thêm nghiêm trọng, bởi vì anh ta đã hoàn toàn tách riêng Hà Nguy trước mặt và người trong trí tưởng tượng của mình thành hai cá thể riêng biệt.
Hà Nguy nhìn mà buồn cười, anh cong mi nói:
Mặt Hà Nguy càng đỏ hơn, vội vàng gật đầu.
Anh vô thức cắn môi, chỉ trách bản thân vô dụng, tại sao vừa gặp Trình Trạch Sinh thì anh lại mất hết chức năng ngôn ngữ và bị động tới mức độ này nhỉ?
– Không phải hẹn hò sao mặt đỏ thế kia?
Ăn cơm xong, lần đầu tiên Trình Trạch Sinh không ăn vận vũ trang toàn bộ, chỉ đeo khẩu trang, ra khỏi nhà hàng cùng Hà Nguy.
Hắn lái chiếc Porsche của mình, chở Hà Nguy cùng về nhà.
Trong lòng Hà Nguy thấp thỏm không yên, anh lo lắng mình sẽ bị Paparazzi bám đuôi:
***
– Ừ, nó tên là Stephen.
Ngón tay Hà Nguy xoắn xuýt vào với nhau.
Anh biết tại sao, bởi vì lát nữa anh sẽ gặp người đàn ông mà mình muốn gặp nhất.
Cuối năm nay, Nghiêm Minh Lãng về hưu, Hà Nguy và Trình Trạch Sinh cùng được cân nhắc, ông và Hoàng Chiêm Vỹ đều rất khó khăn để lựa chọn ai là trưởng ai là phó giữa hai người.
Nói ra thì năng lực của cả hai đều rất xuất sắc, nhưng Nghiêm Minh Lãng cảm thấy Hà Nguy chín chắn, thích hợp làm lãnh đạo hơn.
Còn Hoàng Chiêm Vỹ thì xem trọng hồ sơ ở Cục thành phố của Trình Trạch Sinh, còn phải để ý tới quan hệ với bố của hắn nữa, không thể không suy xét tới phương diện tình cảm được.
Thực ra người bạn anh hẹn gặp tối nay không hề bình thường, nói ra chắc sẽ dọa người bên cạnh chết khiếp.
Người Hà Nguy có hẹn tối nay chính là nghệ sĩ dương cầm Trình Trạch Sinh đang hot mấy năm nay.
Bình thường hai người họ gặp nhau không nhiều, hôm nay Trình Trạch Sinh mới vừa nhận giải ở nước ngoài và về nước, Hà Nguy muốn chúc mừng hắn nên đã đặt sẵn nhà hàng.
Lần đầu tiên gặp Trình Trạch Sinh là do Hà Lục có việc đột xuất, nhờ anh đưa hộ tài liệu đến Studio.
Trùng hợp làm sao, khi ấy Trình Trạch Sinh và người đại diện đều có mặt.
Trình Trạch Sinh nhận nhầm người, bắt tay xong mở miệng liền nói:
Khi tới phòng đặt trước, Trình Trạch Sinh đã tới rồi, chiếc áo khoác gió màu vàng kem treo trên giá, hắn mặc một chiếc áo sơ mi màu sắc nhẹ nhàng khoan khoái ở bên trong.
Hắn vẫy tay với Hà Nguy:
“Meo.”
Liên Cảnh Uyên quay đầu, chỉ vào bức tranh:
– A Nguy, mau qua đây ngồi.
Trình Trạch Sinh gật đầu, đánh giá Hà Nguy.
Đối diện với tầm nhìn của hắn, mặt Hà Nguy đỏ hây hây như bị bỏng, tựa trái dâu tây tươi mọng vừa hái xuống, khiến người ta muốn cắn một miếng.
Hà Nguy gật đầu, mặt ửng đỏ.
Anh treo áo khoác lên, đi tới ngồi xuống đối diện Trình Trạch Sinh.
Sau khi gọi món, nhân viên phục vụ rời khỏi, trong phòng chỉ còn lại hai người.
Hà Nguy căng thẳng, mãi một lúc lâu sau chỉ nói được một câu “chúc mừng nhận thưởng”.
– Có thể nhận thành ai được đây? Lẽ nào… – Liên Cảnh Uyên đột ngột im bặt, đoạn phía sau như kẹt trong cổ họng, suýt nữa câu nói quái dị “coi an thành một Hà Nguy khác” buột ra khỏi miệng.
Trình Trạch Sinh nhịn cười, vươn tay xoa xoa tóc anh:
– Lẽ nào gì cơ? – Đôi mắt dịu dàng của Hà Nguy hướng về phía anh ta.
Tháng tư, khu chung cư mà Cục thành phố xây dựng hoàn thành đúng thời gian dự tính.
Hà Nguy nhìn thấy ba từ “Khu Tương Lai”, mí mắt giật giật.
Hoàng Chiêm Vỹ nói khu chung cư mới bắt đầu được phân phối rồi, Tiểu Hà có muốn lĩnh một căn không? Nếu như không muốn ở chung thì ông có thể cho Hà Nguy một mình một căn.
– Không có gì, tôi chỉ đang suy nghĩ linh tinh mà thôi, vừa rồi chỉ trong nháy mắt, tôi phát hiện ra… mình sợ mất đi cậu.
– Cảm ơn.
Chúng ta đã thân vậy rồi, tại sao anh vẫn dễ xấu hổ thế chứ?
– … Hả? – Hoàng Chiêm Vỹ ngơ ngác, nhớ tới vụ xào CP trên mạng mấy năm trước, ông suýt nữa đã đánh rơi tách trà – Hai đứa thật hả?
– Cậu thích bức tranh này à? Đúng là có mắt nhìn, tôi cũng thích nó! Sử dụng ánh sáng ở mức độ thần mất rồi! – Giọng người bạn chợt vang lên sau lưng anh ta.
Hà Nguy liếc nhìn hắn, trong mấy chương trình Trình Trạch Sinh thường xuyên bị chọc cho đỏ mặt không biết làm thế nào, còn không biết xấu hổ mà đi nói anh.
– Chú mèo mà cậu mang tới đâu rồi?
Quả thực mặt Trình Trạch Sinh rất non, nhưng so với Hà Nguy thì còn đỡ hơn chút.
Mặc dù tuổi tác nhỏ hơn Hà Nguy, song hắn luôn cảm thấy mình phải thể hiện phong thái chín chắn trước mặt anh.
Bởi vậy, trước mặt người ngoài và các fan, hắn vẫn là người chỉ nói đôi ba câu đã bó tay, dù vậy trước mặt Hà Nguy, đều là hắn tấn công Hà Nguy, mười lần chẳng sai.
– Vẫn giống như trước đây, chẳng thay đổi chút nào hết.
– Lát nữa ăn xong anh theo em về nhà nhé? Em sẽ đàn cho anh nghe khúc này.
– Ngón tay Trình Trạch Sinh trượt trên gò má Hà Nguy, khẽ nhéo một cái.
– … Cậu nhận sai người rồi, tôi là Hà Nguy, anh trai của Hà Lục.
Nếu như đã thống nhất ý kiến, vậy thì sau năm mới, Nghiêm Minh Lãng chính thức nghỉ hưu, chức vụ Chi đội trưởng Đội cảnh sát hình sự thành phố Thăng Châu sẽ do Hà Nguy đảm nhiệm, còn Phó chi đội trưởng là Trình Trạch Sinh.
Mặt Hà Nguy càng đỏ hơn, vội vàng gật đầu.
Anh vô thức cắn môi, chỉ trách bản thân vô dụng, tại sao vừa gặp Trình Trạch Sinh thì anh lại mất hết chức năng ngôn ngữ và bị động tới mức độ này nhỉ?
Lần đầu tiên gặp Trình Trạch Sinh là do Hà Lục có việc đột xuất, nhờ anh đưa hộ tài liệu đến Studio.
Trùng hợp làm sao, khi ấy Trình Trạch Sinh và người đại diện đều có mặt.
Trình Trạch Sinh nhận nhầm người, bắt tay xong mở miệng liền nói:
Xét về tổng thể thì tính tới thời điểm hiện tại tôi vẫn khá hài lòng với những gì mình đã viết ra (Không biết qua mấy năm nữa có cảm thấy đây chính là lịch sử đen hay không).
Ít nhất về hiện tại, tôi rất vui vì đã viết xong một bộ truyện xoắn não thế này, trong lòng thực sự có cảm giác thành tựu.
– Sếp Hà, trùng hợp thật, tôi đoán quảng cáo lần này do công ty anh phụ trách có đúng không?
Hà Nguy lúng túng, co ngón trỏ gãi gãi gò má:
Cho dù đã quen nhau được mấy tháng rồi nhưng Trình Trạch Sinh vẫn có cảm giác người này đỏ mặt lên rất đẹp.
Hà Nguy thấp thỏm, nửa gương mặt đỏ bừng, bảo cậu ta nói bé lại.
Anh ấp úng giải thích, không phải yêu đương mà chỉ hẹn bạn bình thường đi ăn bữa cơm thôi.
– … Cậu nhận sai người rồi, tôi là Hà Nguy, anh trai của Hà Lục.
– Mèo nhà cậu có cá tính thật đấy, có phải ban đầu nhận nhầm người nên mới thân thiết với tôi như vậy không?
– Không có thật.
– Hà Nguy vươn ngón trỏ gõ gõ mặt tường – Rất rắn chắc, bên trong là tường thật.
Hai người tới tay không, cuối cùng trở về với hai tay đầy ắp, bọn họ ôm Stephen ra về trong ánh nhìn dò xét của những người đồng nghiệp.
Ngồi vào trong xe, lâu ngày không gặp nhau, Stephen giống như một yêu tinh dính người, cứ cọ tới cọ lui trong lòng Hà Nguy, còn giẫm lên vai liếm mặt anh.
Hà Nguy dở khóc dở cười, ấn móng vuốt của nó, cúi đầu hôn lên trán chú mèo.
Trình Trạch Sinh kinh ngạc, người đại diện ghé vào xác nhận rằng hắn đã nhận nhầm người.
Tổng Giám đốc Hà có một người anh trai sinh đôi, hai người giống hệt nhau.
Trình Trạch Sinh gật đầu, đánh giá Hà Nguy.
Đối diện với tầm nhìn của hắn, mặt Hà Nguy đỏ hây hây như bị bỏng, tựa trái dâu tây tươi mọng vừa hái xuống, khiến người ta muốn cắn một miếng.
Anh ta điên rồi.
– Lát nữa ăn xong anh theo em về nhà nhé? Em sẽ đàn cho anh nghe khúc này.
– Ngón tay Trình Trạch Sinh trượt trên gò má Hà Nguy, khẽ nhéo một cái.
Cho dù đã quen nhau được mấy tháng rồi nhưng Trình Trạch Sinh vẫn có cảm giác người này đỏ mặt lên rất đẹp.
Giấc mơ của hắn rất kỳ quái, loang lổ lạ lùng, tất cả đều liên quan tới Hà Nguy, hắn yêu anh rồi phải rời xa, dường như mỗi cảnh tượng trong mơ đều khắc sâu trong tim.
Trình Trạch Sinh nghi ngờ đó là những ký ức của kiếp trước.
Bởi vậy hắn mới yêu Hà Nguy ngay từ cái nhìn đầu tiên, dễ dàng sa vào lưới tình với anh như vậy.
Ăn cơm xong, lần đầu tiên Trình Trạch Sinh không ăn vận vũ trang toàn bộ, chỉ đeo khẩu trang, ra khỏi nhà hàng cùng Hà Nguy.
Hắn lái chiếc Porsche của mình, chở Hà Nguy cùng về nhà.
Trong lòng Hà Nguy thấp thỏm không yên, anh lo lắng mình sẽ bị Paparazzi bám đuôi:
Còn cả Stephen, khi ấy đã nhờ Liên Cảnh Uyên chăm sóc nó, còn hứa sau khi kết thúc mọi chuyện sẽ tới đón nó về.
Vậy mà anh đã chẳng thể về lại thế giới kia được nữa, cũng chẳng thể gặp được nó nữa rồi.
– Cứ thế này thực sự không có vấn đề gì chứ? Lỡ như bị chụp được.
– Stephen? – Người bạn hiểu biết về Liên Cảnh Uyên lập tức búng tay – Stephen Hawking chứ gì! Cậu đúng là chẳng thay đổi chút nào.
– Vậy thì chụp được thôi.
– Trình Trạch Sinh nghiêng đầu nói – Vất vả cho anh phải lên tin tức với tôi rồi.
Mèo đâu? Stephen biến mất rồi?
Rẽ vào một hành lang, đi tới cuối cùng, Liên Cảnh Uyên bị hấp dẫn bởi một bức họa sơn dầu.
Hà Nguy cắn môi không nói gì, cho tới lúc sắp lên xe mới bật ra câu “ờ” không đầu không đuôi.
Gặp nguy hiểm cũng không hoang mang, gặp chuyện lớn đến đâu cũng có thể từ tốn bình tĩnh tìm cách xử lý.
Nhà Trình Trạch Sinh chỉ có một mình hắn ở, vừa vào nhà, hắn đã kéo Hà Nguy tới chiếc đàn dương cầm màu trắng ngà, ngồi xuống mở nắp lên.
Hà Nguy gật đầu, khẽ cười với hắn.
Cuộc đời con người có bao nhiêu tiếc nuối, nếu như tính toán chi li ra thì anh đã mất đi quá nhiều, có mất thêm một Stephen cũng chẳng lạ.
Vì thế hai người ai cũng cho là mình đúng, quyết định thăm dò ý kiến của hai người trong cuộc.
Ai biết Trình Trạch Sinh mặt ngơ ra hỏi lại:
– Khúc nhạc này rất đặc biệt, tôi viết trong mơ đấy, khi tỉnh giấc thì vội vàng ghi lại.
– Trình Trạch Sinh đặt hai tay lên phím đàn, ngẩng đầu – Nhưng hình như trong mơ anh không thích lắm thì phải.
Kết thúc chuyến tham quan, trong lòng đã chẳng còn gì nhớ nhung nữa.
Trình Trạch Sinh ôm vai Hà Nguy, hai người đi về phía thang máy, còn chưa tới lối rẽ, trên hành lang chợt vang lên tiếng mèo kêu mềm mại.
– Làm gì có chuyện ấy.
– Hà Nguy lập tức phủ nhận – Mơ đều trái ngược với hiện thực, nhất định tôi sẽ rất thích.
– Đây là núi Phục Long hả?
– Vậy thì tốt.
Nó có tên “Wings of Hope”, anh là thính giả đầu tiên.
– Đừng nghĩ nữa, có lẽ chúng ta đã trải qua quá nhiều chuyện cho nên đây là món quà cuối cùng của chúng ta thôi mà.
Trình Trạch Sinh hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, dưới đầu ngón tay toát ra một chuỗi âm thanh ưu mỹ rung động lòng người.
Anh và Trình Trạch Sinh sống chung với nhau mấy năm, thỉnh thoảng cũng nhắc tới chuyện nuôi thú cưng, cả hai đều chưa từng nghĩ tới việc sẽ mua một chú mèo mới về nuôi.
Một là vì mấy năm trước quá bận rộn, hai là vì Hà Nguy có tâm tư riêng, anh vẫn luôn chờ tới thời khắc này, chờ tới khi mọi chuyện phát triển theo quỹ đạo bình thường, trái tim anh luôn mong chờ sẽ có một ngày Stephen xuất hiện.
Câu đầu tiên của khúc nhạc không hề dễ nghe, nhưng càng về sau càng kỳ diệu, tiếng dương cầm văng vẳng trong phòng khách, âm điệu không ngừng dâng lên, nhịp cũng tiếp tục được tăng cường, bao trọn cảm xúc phong phú, dường như xuất hiện một điểm sáng trong bóng tối, dần dần những điểm sáng ấy bừng cháy sáng ngời, dang rộng đôi cánh của mình.
“Ting” một tiếng, thang máy đến tầng bốn.
Trình Trạch Sinh và Hà Nguy cùng bước ra bên ngoài, đi dọc theo con đường cũ, tìm tới căn hộ quen thuộc.
Bọn họ bước từng bước tới gần, nhìn thấy phòng 403, nơi vốn dĩ là căn phòng 404 chỉ có một bức tường trống không.
Tầng này đã chẳng còn phòng 404 nữa rồi.
Chuyện này khó mà giải thích, nó là bí mật mà Trình Trạch Sinh và Hà Nguy từng cùng nhau trải qua, không muốn để người khác biết.
Hà Nguy sững người, dường như cảm xúc này cũng cuốn lấy anh.
Không biết tại sao, nỗi niềm chua xót lan dần từ trái tim ra khóe mắt, một giọt nước mắt lăn xuống lúc nào không hay.
– Yên tâm, lần này tao sẽ không bỏ lại mày nữa đâu, sau này chúng ta sẽ sống cùng nhau, không bao giờ xa rời.
Hà Nguy cắn môi không nói gì, cho tới lúc sắp lên xe mới bật ra câu “ờ” không đầu không đuôi.
Trong đầu anh xuất hiện rất nhiều hình ảnh, giống như một bộ phim điện ảnh liên tục phát sóng mà nhân vật chính là anh và Trình Trạch Sinh.
Hai người yêu nhau nhưng không có kết quả, còn bị vận mệnh trói buộc, song lại chẳng muốn từ bỏ.
Anh không có suy nghĩ nào khác, chỉ một lòng muốn cứu Trình Trạch Sinh, dẫn hắn thoát khỏi gông xiềng của thời không.
– Thế nào? – Một bàn tay vươn tới, lau đi giọt nước mắt trên má Hà Nguy.
Hà Nguy giật mình, quay phắt lại, chỉ thấy phía sau cách mình không xa có một chú Ragdoll đang nghiêng đầu nhìn hai người.
Đôi mắt xanh lam, màu sắc quen thuộc, còn cả gương mặt bánh bao tròn trịa, chẳng phải chính là sinh mệnh nhỏ bé mà bọn họ mới vừa nhắc tới hay sao?
Câu hỏi này khiến Hoàng Chiêm Vỹ phải sững người, nhất thời chẳng biết phải trả lời ra sao:
Hà Nguy hồi thần, lắc đầu, cụp mi nói:
Hà Nguy hồi thần, lắc đầu, cụp mi nói:
Cát:
– Không có gì, tôi chỉ đang suy nghĩ linh tinh mà thôi, vừa rồi chỉ trong nháy mắt, tôi phát hiện ra… mình sợ mất đi cậu.
Liên Cảnh Uyên sững người, đây không phải Hà Nguy sao? Điều quan trọng nhất chính là anh ta dần dần nảy sinh cảm tình với Hà Nguy trong tưởng tượng.
Trình Trạch Sinh đứng dậy, ôm lấy Hà Nguy, nhỏ giọng nói:
Nhà Trình Trạch Sinh chỉ có một mình hắn ở, vừa vào nhà, hắn đã kéo Hà Nguy tới chiếc đàn dương cầm màu trắng ngà, ngồi xuống mở nắp lên.
– Tôi cũng thế.
– Vậy hai đứa trẻ leo núi có ý nghĩa gì? – Liên Cảnh Uyên hỏi.
Giấc mơ của hắn rất kỳ quái, loang lổ lạ lùng, tất cả đều liên quan tới Hà Nguy, hắn yêu anh rồi phải rời xa, dường như mỗi cảnh tượng trong mơ đều khắc sâu trong tim.
Trình Trạch Sinh nghi ngờ đó là những ký ức của kiếp trước.
Bởi vậy hắn mới yêu Hà Nguy ngay từ cái nhìn đầu tiên, dễ dàng sa vào lưới tình với anh như vậy.
Người bạn ngạc nhiên, đứa trẻ nào? Trong bức tranh này làm gì có đứa trẻ nào?
Liên Cảnh Uyên xoa cằm, chẳng hiểu tại sao tự dưng trong đầu mình lại xuất hiện suy nghĩ kỳ quái ấy.
Tuy rằng không rõ chú mèo Ragdoll này từ đâu tới, mỗi khi bạn bè hỏi đến, anh ta chỉ nói là mình muốn nuôi thú cưng, cho nên mới mua một chú mèo.
Bao gồm cả với Hà Nguy, anh ta cũng nói như vậy.
Lần đầu tiên Stephen gặp gỡ Hà Nguy, nó có một cảm giác thân thiết lạ lùng.
Nhưng sau khi thân rồi lại dần dần xa cách, cuối cùng hờ hững chẳng để ý.
Có đôi khi Hà Nguy tới tìm Liên Cảnh Uyên, nó đứng trên cây leo cho mèo, tò mò nhìn chằm chằm anh.
– Đừng sợ, cho dù là mộng, anh sẽ không mất đi tôi, tôi cũng sẽ không mất đi anh.
– Trình Trạch Sinh ôm Hà Nguy thật chặt.
Có lẽ bộ truyện mới phải đợi thêm một thời gian nữa mới bắt tay vào viết, gần đây tế bào não chết hơi nhiều, muốn làm thứ gì đó dễ thương để thả lỏng, nhưng mà đã mở hố rồi thì nhất định sẽ viết.
Mọi người yên tâm nha ~
Hà Nguy vùi mặt vào trong lòng Trình Trạch Sinh, vươn tay khẽ ôm lại lưng hắn:
– … Ừ, chúng ta sẽ ở bên nhau.
***
– Có lẽ nó đã đi tìm chủ nhân thực sự của mình rồi.
Liên Cảnh Uyên không nhớ mình bắt đầu nuôi mèo từ khi nào.
Trong đầu hắn có ấn tượng rõ ràng tháng tư năm nay mình mua một chú mèo Ragdoll, còn đặt tên cho nó là Stephen vì muốn kỷ niệm nhà vật lý học Stephen Hawking đã mất.
Chuyện này giống như câu chữ khắc vào trong não anh ta, vô cùng xa lạ, tựa hồ bản thân anh ta chưa từng trải qua, chỉ có đoạn ký ức xa lạ này được rót vào trong đầu óc mà thôi.
– Xem ra sau khi hai người đổi về, điểm giao giữa hai thế giới cũng đã đóng chặt rồi.
Liên Cảnh Uyên bóp trán, quay đầu nhìn chú Ragdoll đang ngồi trên ghế phụ.
Stephen ngẩng đầu, nhìn anh ta bằng đôi mắt màu xanh lam, sau đó nghiêng nghiêng đầu, biểu cảm dễ thương tới mức đến cả gã đàn ông cộc cằn cũng phải kêu gào.
Liên Cảnh Uyên vươn tay xoa chiếc đầu nhỏ của nó:
Tuy rằng không rõ chú mèo Ragdoll này từ đâu tới, mỗi khi bạn bè hỏi đến, anh ta chỉ nói là mình muốn nuôi thú cưng, cho nên mới mua một chú mèo.
Bao gồm cả với Hà Nguy, anh ta cũng nói như vậy.
Lần đầu tiên Stephen gặp gỡ Hà Nguy, nó có một cảm giác thân thiết lạ lùng.
Nhưng sau khi thân rồi lại dần dần xa cách, cuối cùng hờ hững chẳng để ý.
Có đôi khi Hà Nguy tới tìm Liên Cảnh Uyên, nó đứng trên cây leo cho mèo, tò mò nhìn chằm chằm anh.
***
– Khúc nhạc này rất đặc biệt, tôi viết trong mơ đấy, khi tỉnh giấc thì vội vàng ghi lại.
– Trình Trạch Sinh đặt hai tay lên phím đàn, ngẩng đầu – Nhưng hình như trong mơ anh không thích lắm thì phải.
Hà Nguy nhìn mà buồn cười, anh cong mi nói:
– Mèo nhà cậu có cá tính thật đấy, có phải ban đầu nhận nhầm người nên mới thân thiết với tôi như vậy không?
– Sếp Hà, trùng hợp thật, tôi đoán quảng cáo lần này do công ty anh phụ trách có đúng không?
– Có thể nhận thành ai được đây? Lẽ nào… – Liên Cảnh Uyên đột ngột im bặt, đoạn phía sau như kẹt trong cổ họng, suýt nữa câu nói quái dị “coi an thành một Hà Nguy khác” buột ra khỏi miệng.
Liên Cảnh Uyên xoa cằm, chẳng hiểu tại sao tự dưng trong đầu mình lại xuất hiện suy nghĩ kỳ quái ấy.
– Lẽ nào gì cơ? – Đôi mắt dịu dàng của Hà Nguy hướng về phía anh ta.
Rõ ràng bức tranh vẽ phong cảnh, vậy mà tên đề của nó lại là “Vòng”.
Tâm sự của tác giả:
Liên Cảnh Uyên tìm một cái cớ:
– Lẽ nào nhầm anh thành Hà Lục? Dù sao hai người cũng là anh em sinh đôi.
Hạ Lương vô cùng tò mò:
Một vài suy nghĩ kỳ quái khi đã xuất hiện sẽ chẳng thể thu hồi được.
Gần đây Liên Cảnh Uyên luôn có một ảo giác rằng người bạn thân bên cạnh mình đã bị đánh tráo, không phải Hà Nguy mà anh ta từng biết.
Bức tranh đã thu hút toàn bộ sự chú ý của Liên Cảnh Uyên, Stephen chợt trở nên bất an, vuốt sau của nó đạp lên cánh tay Liên Cảnh Uyên đòi xuống.
Liên Cảnh Uyên thả nó xuống đất, tiếp tục ngắm bức tranh.
Stephen ngẩng đầu, một người một mèo chuyên tâm ngắm nhìn phong cảnh.
Hà Nguy lại cười:
Rõ ràng từ nhỏ tới lớn, trong đầu anh ta đều là những chi tiết nhỏ nhặt khi ở cạnh Hà Nguy, bao gồm cả những đặc điểm tính cách hay khóc, động tí thì đỏ mặt, dịu dàng, nhạy cảm, tất cả đều bày ra rõ ràng trước mắt anh ta, nhưng mỗi lần hồi tưởng thì luôn có cảm giác không chân thực.
Giống như sự tồn tại của Stephen, anh ta không có cảm giác tự mình đã trải qua, dường như chỉ bị nhét vào trong đầu một đoạn ký ức hoàn chỉnh mà thôi.
Cảm ơn những thiên sứ nhỏ vẫn luôn ở bên cho tới khi tôi viết xong bộ truyện này.
Rất cảm ơn vì mọi người có thể theo dõi đến cùng, là động lực để tôi có thể hoàn thành bộ truyện này.
Có đôi khi rảnh rỗi Liên Cảnh Uyên sẽ bắt đầu suy nghĩ, miêu tả lại dáng vẻ vốn có của “người kia”.
Chín chắn, giỏi giang, tác phong làm việc nhanh nhẹn dứt khoát, đôi mắt đen láy sáng ngời, cho dù đối diện với vận mệnh cũng không cam chịu khuất phục, dáng vẻ hiếu thắng ấy cũng khiến người ta yêu thích.
Người đó luôn nói chuyện với giọng điệu lạnh lùng, nét cười ung dung chẳng bao giờ kinh hoảng sợ hãi.
Gặp nguy hiểm cũng không hoang mang, gặp chuyện lớn đến đâu cũng có thể từ tốn bình tĩnh tìm cách xử lý.
Một vài suy nghĩ kỳ quái khi đã xuất hiện sẽ chẳng thể thu hồi được.
Gần đây Liên Cảnh Uyên luôn có một ảo giác rằng người bạn thân bên cạnh mình đã bị đánh tráo, không phải Hà Nguy mà anh ta từng biết.
Anh có một ý chí kiên cường mạnh mẽ, cũng có một trái tim chung tình.
– Cứ thế này thực sự không có vấn đề gì chứ? Lỡ như bị chụp được.
Liên Cảnh Uyên sững người, đây không phải Hà Nguy sao? Điều quan trọng nhất chính là anh ta dần dần nảy sinh cảm tình với Hà Nguy trong tưởng tượng.
Anh ta điên rồi.
Nghiêm Minh Lãng mừng ra mặt còn mặt Hoàng Chiêm Vỹ xệ xuống, ông cứ cảm thấy chuyện này có gì đó không đúng.
Cho tới một ngày Hà Nguy vừa xấu hổ vừa kích động nói với anh ta, Hà Nguy yêu đương rồi, đối tượng là Trình Trạch Sinh.
Liên Cảnh Uyên mỉm cười chúc mừng, trong lòng cũng không cảm thấy mất mát.
Anh ta cảm thấy chứng bệnh hoang tưởng của mình càng thêm nghiêm trọng, bởi vì anh ta đã hoàn toàn tách riêng Hà Nguy trước mặt và người trong trí tưởng tượng của mình thành hai cá thể riêng biệt.
– A Nguy, mau qua đây ngồi.
Liên Cảnh Uyên bóp trán, quay đầu nhìn chú Ragdoll đang ngồi trên ghế phụ.
Stephen ngẩng đầu, nhìn anh ta bằng đôi mắt màu xanh lam, sau đó nghiêng nghiêng đầu, biểu cảm dễ thương tới mức đến cả gã đàn ông cộc cằn cũng phải kêu gào.
Liên Cảnh Uyên vươn tay xoa chiếc đầu nhỏ của nó:
Dưới ánh dương, Liên Cảnh Uyên chào tạm biệt người bạn của mình, bởi vì còn có việc nên thưởng thức những bức tranh trong triển lãm xong anh ta không ở lại lâu.
Người bạn thấy anh ta đi một mình, nhìn trái nhìn phải hỏi:
Rõ ràng từ nhỏ tới lớn, trong đầu anh ta đều là những chi tiết nhỏ nhặt khi ở cạnh Hà Nguy, bao gồm cả những đặc điểm tính cách hay khóc, động tí thì đỏ mặt, dịu dàng, nhạy cảm, tất cả đều bày ra rõ ràng trước mắt anh ta, nhưng mỗi lần hồi tưởng thì luôn có cảm giác không chân thực.
Giống như sự tồn tại của Stephen, anh ta không có cảm giác tự mình đã trải qua, dường như chỉ bị nhét vào trong đầu một đoạn ký ức hoàn chỉnh mà thôi.
– Mày ngoan nhé, chúng ta sắp ra ngoài chơi rồi, tao sẽ dẫn mày đi xem triển lãm tranh.
***
Chiếc xe dừng lại trước một tòa chung cư bảy tầng.
Chung cư này có tên “Khu Tương Lai” có thể sử dụng với cả hai chức năng sinh hoạt và thương mại, trước mắt vừa mới đăng bài cho thuê.
Bạn của Liên Cảnh Uyên thuê nguyên cả tầng bốn để tổ chức triển lãm quy mô nhỏ, thỏa mãn tâm nguyện nhà nghệ thuật của mình.
Liên Cảnh Uyên ôm Stephen lên tầng, người bạn đã đứng trước cửa thang máy nghênh đón:
– Vậy thì chụp được thôi.
– Trình Trạch Sinh nghiêng đầu nói – Vất vả cho anh phải lên tin tức với tôi rồi.
– Cảnh Uyên, cuối cùng thì cậu cũng tới rồi! Uầy, còn mang cả khách tới nữa à? Mèo xinh thật đấy.
Trình Trạch Sinh đoán rằng Hà Nguy đang nhớ tới chú mèo Ragdoll mềm mại dính người kia, bèn kéo tay anh an ủi:
– Ừ, nó tên là Stephen.
– Stephen? – Người bạn hiểu biết về Liên Cảnh Uyên lập tức búng tay – Stephen Hawking chứ gì! Cậu đúng là chẳng thay đổi chút nào.
Hơn nữa Liên Cảnh Uyên cảm thấy bức tranh này rất quen mắt, ở góc của tranh còn xuất hiện một chóp nhọn cao cao, giống như kiến trúc của nhà thờ.
Liên Cảnh Uyên híp mắt nhìn, đây là… núi Phục Long? Tại sao càng nhìn càng thấy chóp nhọn kia giống với tòa dinh thự bỏ hoang nhỉ?
Không nhiều người tới xem triển lãm tranh, Liên Cảnh Uyên bế Stephen bắt đầu thưởng thức từ bức tranh đầu tiên.
Đại đa số những tác phẩm trưng bày ở đây đều theo chủ nghĩa hậu hiện đại, Liên Cảnh Uyên chẳng có thiên phú về nghệ thuật, thực sự không thể tán thưởng những khối màu sắc và đường cong vặn vẹo này, Stephen cũng chẳng hứng thú, lười biếng rúc vào lòng anh ta ngáp dài.
– Vậy thì tốt.
Nó có tên “Wings of Hope”, anh là thính giả đầu tiên.
Rẽ vào một hành lang, đi tới cuối cùng, Liên Cảnh Uyên bị hấp dẫn bởi một bức họa sơn dầu.
– … Ừ, chúng ta sẽ ở bên nhau.
Không còn là những khối màu và các đường chằng chịt nữa, thay vào đó là một bức tranh phong cảnh tươi đẹp.
Con đường nhỏ uốn lượn vào sâu trong núi rừng, cây cối xanh um tươi tốt, ráng chiều bao phủ một vầng sáng vàng mờ, đến gần hơn nhìn còn có thể thấy