Chương 33: Gió xuân se lạnh thổi tỉnh rượu, cũng không mưa gió cũng không quang trời
Trần Phong Hoa càng nghĩ sắc mặt càng khó coi, Bộ Ẩn Lạc thận trọng liếc trộm, cúi đầu không dám nói lời nào, chỉ sợ nàng vừa mở miệng người này sẽ bạo phát. Rõ ràng chị đối với em không có một chút tình ý, tại sao phải từng lần một cho em ảo giác?
"Tại sao không nói chuyện?"
Sợ chị đánh em a. Bộ Ẩn Lạc lông mày chữ bát cực kỳ ủy khuất mà nhìn Trần Phong Hoa, lời này nàng là không có gan nói ra, nếu để cho Trần Phong Hoa biết trong lòng nàng giờ khắc này đang oán thầm cái gì vậy chính là một trận ăn đập
"Tối ngày hôm qua xảy ra chuyện gì? Em không nhớ rõ"
Ngữ khí giống như tiểu tức phụ bị bắt nạt để Trần Phong Hoa càng thêm tức giận, ngươi ủy khuất cái gì! Sau đó giận dữ cười, trong mắt tỏa lên ánh sáng lạnh, Bộ Ẩn Lạc nghe thấy tiếng cười của Trần Phong Hoa lần nữa rụt cổ một cái
"Nếu ngươi đã không nhớ rõ vậy ta liền giúp ngươi nhớ lại một lần. Huh, lá gan càng ngày càng lớn rồi, lần trước theo người uống rượu đánh ta, lần này uống say khước cắn ta, ngươi nói món nợ này tính thế nào?"
Một đường bị Trần Phong Hoa ép đến góc giường, Bộ Ẩn Lạc ôm đầu gối nhìn Trần Phong Hoa, sau đó trên mặt bắt đầu xuất hiện đỏ ửng quỷ dị, cắn, cắn, cắn...
"Ngươi đang suy nghĩ đồ vật lung ta lung tung gì!"
"Không có không có, cái gì cũng không có"
Trần Phong Hoa một tiếng gầm nhẹ để Bộ Ẩn Lạc phản xạ có điều kiện ngồi thẳng thân thể nhanh chóng phủ nhận, phản ứng như vậy càng thêm khiến người ta cảm thấy nàng là có tật giật mình. Trần Phong Hoa cười ha ha đối với nàng, đưa tay đem áo tắm lỏng lẻo trên người con người này kéo xuống
"Ngươi ngày hôm qua là sống chết không chịu ở lại chỗ này, được rồi bây giờ ngươi có thể đi rồi, làm sao không đi?"
"Đồ lưu manh"
Bộ Ẩn Lạc động tác nhanh chóng kéo qua cái chăn đắp lên người, đỏ ửng trên mặt càng thêm tươi đẹp, đều sắp nhỏ ra máu rồi, đối mặt sự chỉ khống của Bộ Ẩn Lạc Trần Phong Hoa ngược lại không hề quan tâm chút nào, giơ tay liền đem áo tắm ném về trên giường, sau đó ngồi ở bên giường chậm rãi thưởng thức Bộ Ẩn Lạc quẫn bách
"Chị đừng như vậy"
Ngược lại Bộ Ẩn Lạc hiểu sai ý, trên mặt mang theo e thẹn, Trần Phong Hoa Trần Phong Hoa đầu óc mơ hồ, là cô già rồi sao, luôn cảm thấy tư duy của cái tên này cô theo không kịp
"Cầu ta đi"
"Hả?"
"Cầu ta lấy quần áo cho ngươi"
Lần này đến phiên Bộ Ẩn Lạc không tốt rồi, đây là Trần Phong Hoa nàng biết sao? Lời nói ngạo kiều đột nhiên xuất hiện là cái quỷ gì!
"Trần Phong Hoa"
"Huh?"
"Chị có phải uống lộn thuốc không?"
Bộ Ẩn Lạc quấn lấy cái chăn nhìn chằm chằm trần nhà đủ nửa giờ, thực sự không chịu đựng được mở miệng, người này hôm nay rất rãnh sao? Ngồi ở bên giường không nói câu nào chơi rất vui sao?
"Đem quần áo cho em, không quay lại nữa lão già kia lại muốn nhảy dựng rồi"
"Không sao, hắn biết ngươi đang ở trên tay ta"
Trần Phong Hoa quay đầu lại cười để Bộ Ẩn Lạc như là nghĩ tới điều gì, trong lòng cả kinh, tay nắm lấy chăn trở mình một cái bò lên nhìn Trần Phong Hoa
"Chị không tin em?"
"Ngươi cuối cùng thông minh một chút rồi, quần áo đợi lát nữa ta sẽ để đưa đến cho ngươi"
Nói xong Trần Phong Hoa liền mang theo nụ cười đứng dậy rời khỏi, bỏ lại Bộ Ẩn Lạc ngơ ngác đờ ra, mình làm sao ngu xuẩn như vậy, biết rõ ràng chị trước giờ đều không tin mình
Bộ Ẩn Lạc thở dài bò lên mặc vào áo tắm ở trong phòng kiểm tra tỉ mỉ, quả nhiên, cách xử trí của căn phòng này làm đến rất tốt, không cần phải nói loại đồ vật đường điện thoại, ngay cả cửa thông gió của nhà vệ sinh đều bị tăng thêm hai cây côn thép. Nghĩ đến trong căn phòng này cũng chắc bị lắp camera rồi
Trần Phong Hoa đến công ty đã là hai giờ chiều, tuy nói cô thân là người cao nhất công ty không có người nào sẽ đi điều tra cô có đến muộn về sớm hay không nhưng mà thất thường như vậy vẫn là lần đầu tiên. Từ sáng sớm hội nghị thường lệ Trần Phong Hoa vắng chỗ bắt đầu trong công ty hình như là tất cả mọi người đang xì xào bàn tán lọt vào một loại kinh hoảng không tên
"Tổ