Chương 34: Lường trước phong tình chắc vô dụng
Ban đêm Trần Phong Hoa đến, mang theo hơi lạnh ngoài phòng, cô cho rằng Bộ Ẩn Lạc ngủ sớm rồi, chỉ mở đèn ngồi ở đầu giường lẳng lặng nhìn nàng, sau đó nắm lên một búi tóc Bộ Ẩn Lạc ở trên mặt nàng nhẹ nhàng quét qua lại chơi đùa, thì ra lần kia không phải nằm mơ!
Bộ Ẩn Lạc đều sắp nhảy dựng lên rồi, vỗ bỏ cái tay của Trần Phong Hoa mở mắt ra, tràn đầy không vui nhìn Trần Phong Hoa
"Ngứa"
"Không ngủ?"
"Ban ngày ngủ quá lâu, ban đêm ngược lại ngủ không được"
Bộ Ẩn Lạc đem sợi tóc vén đến sau tai, rõ ràng là một động tác vô cùng bình thường đặt ở giờ khắc này có thêm có thêm vài tia mùi vị câu người, Trần Phong Hoa không có dấu vết đem ánh mắt xê dịch về nơi khác lại thấy được cảnh sắc như ẩn như hiện dưới áo sơ mi trắng, ân, y phục này vẫn là cô mua
"Em còn tưởng chị không đến"
Người này nói là không ngủ, nhưng làm sao đều là một bộ dáng dấp buồn ngủ. Lại giơ tay vò vò giữa tóc, quần áo theo động tác chập trùng, Trần Phong Hoa cau mày quay mặt đi, ăn chay chẳng qua gần hai tháng, làm sao thấy được chút thịt đều không chịu nổi
"Chị lại không vui rồi"
Bộ Ẩn Lạc vươn ngón tay điểm mi tâm Trần Phong Hoa, đem lông mày nhăn lại của cô từ từ vuốt bằng
"Em chỉ là muốn nói chuyện với chị, chị không thích vậy liền bỏ đi"
Thận trọng lấy lòng cuối cùng để Trần Phong Hoa quay đầu lại, chỉ là người này đã lần nữa nằm xuống, Trần Phong Hoa thở dài, lại ngồi chút, đứng dậy tắt đèn rời khỏi, trong phòng lần nữa rơi vào bóng tối
Ngày hôm sau, Trần Phong Hoa không có tới, ngày thứ ba, Trần Phong Hoa không có tới, ngày thứ tư Trần Phong Hoa ngược lại đến rồi, chỉ ngồi cùng một chỗ ăn bữa cơm, một câu nói cũng không từng nói
Trần Phong Hoa còn nhớ được ngày ấy tặng Bộ Ẩn Lạc dây chuyền, người kia ngồi ở cuối giường của cô đung đưa chân, chân trắng nhỏ, cổ mềm mại, da thịt như ẩn như hiện dưới áo sơ mi còn mang theo trẻ trung
Dáng dấp cô gái Bộ Ẩn Lạc kia nhìn thấy cô đi vào trong mắt lóe lấy ánh sáng trong suốt, giữa lông mày là vui sướng không cần che giấu
"Bộ Ẩn Lạc, sinh nhật vui vẻ"
Dây chuyền lạnh lẽo dán lên xương quai xanh, xoay chuyển, cài lại, thành một vòng cổ tinh xảo, cô dán gần ở bên tai của nàng, dường như hạ thần chú của ác ma
"Mang lên cái này, từ nay về sau ngươi chính là chó của ta"
Gò má của cô gái nhiễm phải một tầng đỏ mỏng, rõ ràng là lời cay nghiệt vô cùng lại hết mức coi là lời tâm tình nghe vào. "Ngươi nói, nàng thích không?"
Trần Phong Hoa xoa nhẹ lấy hộp gấm thuộc hạ mới vừa đưa tới, giữa lông mày là ôn nhu Bộ Ẩn Lạc ít nhiều lần mong mà không được. Mở ra hộp gấm, bên trong im lặng nằm một vòng đeo chân làm thủ cong tinh xảo, cùng dây chuyền của Bộ Ẩn Lạc là cùng một loại, nguồn gốc đặt cũng giống như nhau
"Giả sử phần ôn nhu này của ngươi có thể cho nàng nửa phần, nàng chắc chắn cực kỳ vui mừng"
Trần Phong Hoa trầm mặc, một lát mới khép lại hộp, cô làm sao có thể đối với người kia ôn nhu, người kia, là thủ phạm hại chết Khởi Mi. Thấy được dáng vẻ của Trần Phong Hoa liền biết trong lòng cô đang suy nghĩ gì, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, chuyện kia sợ là trong lòng hai người kia mãi mãi là ma chướng
"Chuyện kia, ngươi không dự định nói rõ ràng sao?"
"Chờ sự việc kết thúc ta sẽ giải thích với nàng"
Trần Phong Hoa đem hộp gấm bỏ vào ngăn kéo, động tác mềm nhẹ đến gần như người yêu nhiều năm gần nhau, Dư Chỉ thấy cô dáng dấp như vậy cũng không tiện nói gì nữa, có vài thứ bỏ qua sợ sẽ là chuyện cả đời, chỉ mong ngươi có thể còn kịp
Bộ Ẩn Lạc nhìn bầu trời có chút xám tro ngoài cửa sổ, bị Trần Phong Hoa nhốt ở nơi này đã một tuần lễ, thường ngày vào lúc này cô đã trở về
Có một số việc Trần Phong Hoa không muốn để Bộ Ẩn Lạc biết, cô không muốn nàng dính líu quá nhiều, nhưng mà những chuyện này chính mình chung quy sẽ biết, dù cho bị nhốt ở trong đây, Trần Phong Hoa cũng không ngăn cản được
"Lạc tiểu thư, ăn cơm rồi"
Cửa bị người gõ hai tiếng, hôm nay tới đưa cơm cũng là quản gia của Trần Phong