Đời này của Cung Kì, hiếm khí có cảm nhận giống như hôm đó, chính là bỗng dưng cảm thấy có một dòng điện, kích thích cảm nhận của toàn thân.
Cô ta nhìn chằm chằm cô bé trước mặt, nhẫn nhịn một lúc mới hỏi cô bé: “Cháu đến đây đã bao lâu rồi?”
Người phụ trách trong viện lúc này đi tới, đứng ở đằng sau Bé Mèo, hai tay đặt trên vai của cô bé, vẻ mặt thân thiết rồi mỉm cười: “Bé sau khi chào đời thì đã ở đây, đã sắp 6 năm rồi, là chị cả của nơi này.
”
Chị cả?
Cung Kì nhìn cô bé đen gầy ở trước mặt này.
Hôm đó, cô ta không có nói cái gì, đeo kính râm rồi lái xe rời đi.
Không đến một tháng thì cô ta làm xong thủ tục nhận nuôi.
Khi Cung Kì học tập ở nước ngoài, chính là người phụ trách của tổ chức từ thiện xã hội trong trường, định kỳ sẽ đến thăm viện phúc lợi, đối với cô ta mà nói chỉ là một thói quen.
Nhận nuôi đứa trẻ không phải là chưa từng nghĩ, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Bé Mèo, chẳng qua chỉ chạm mắt trong vài giây, cô ta biến suy nghĩ không nặng không nhẹ, không đủ để chống đỡ cô thay đổi hành động trong đáy lòng thành hiện thực.
Hôm đến viện phúc lợi đón Bé Mèo ra, cô một mình chuẩn bị quần áo vừa người cho cô bé, chuyện đầu tiên khi ra ngoài chính là dẫn cô bé đến khu vui chơi thiếu nhi và khu ăn uống náo nhiệt nhất ăn một bữa tối.
Cô bé vừa ăn cơm vừa chớp chớp mắt nhìn các bạn nhỏ vui đùa ở đằng sau, trong đáy mắt pha lẫn sự tò mò và ngưỡng mộ, cùng sự bất an và sợ hãi nho nhỏ.
“Sủi cảo nước?” Cung Kì nhíu mày, có hơi không hài lòng, đôi mắt lạnh lùng ăn đồ ăn trong đĩa: “Đổi tên khác đi, không hay.
”
Cô bé quay đầu lại, sau khi thấy đĩa đồ ăn đã thấy đáy, lộ ra hoa văn đáng yêu của mèo con, bèn ngắc ngứ một tiếng: “Meo…”
Lúc này, Cung Kì chỉ cảm thấy sau lưng đâm chích một trận, mũi cũng ngưa ngứa, cô ta từ bé đã bị dị ứng với lông mèo, sinh ra một loại phản ứng châm chích như này, có điều cô ta vốn không ghét mèo, ngược lại rất thích.
Tận hưởng khí chất cao quý kiêu ngạo bẩm sinh đó của chúng.
Vì thế lập tức bèn đồng ý: “Bé Mèo, được.
”
Vẫn không chút cảm xúc vùi đầu vào ăn salad trong đĩa, cũng không chú ý cô bé đối diện sau khi hơi ngạc nhiên rồi xuất hiện vẻ thỏa hiệp.
Hôm đó ăn xong bữa tối, Cung Kì nắm tay của Bé Mèo đi trên đường, nói một câu với cô bé, lời này đối với đứa trẻ lúc đó còn chưa đến 6 tuổi mà nói, quả thật rất khó hiểu được tầng ý nghĩa bên trong.
Hiện nay, ở trong bệnh viện rộng rãi sáng sủa này, Cung Kì nhìn cô bé ủy khuất trước mắt, đột nhiên lại nghĩ đến lời