Cô ngược lại kinh ngạc, Tiểu Miểu từ khi nào có mắt nhìn như vậy.
Vì thế giả bộ nghi hoặc nhíu mày hỏi: “Tại sao nói như vậy, con không phải là rất thích dì Tiểu Bao hay sao?”
Nghe phản hồi Tiểu Bao mấy ngày năm sống ở trong nhà của Cố Thời, dì Tiểu Bao rất hay chạy đến nhà Cố Thời, mỗi lần đến cũng đều sẽ mang cho Bé Mèo rất nhiều đồ ăn vặt và đồ chơi.
Cô bé mỗi lần nói, cũng đều rất vui.
Nhưng lần này, cô bé lại nhíu mày, giống như nghĩ đến chuyện gì không tốt, cuối cùng cúi đầu hai tay đặt ở trên bìa của quyển truyện, ngón tay gạt lên gạt xuống: “Bởi vì chú Cố Thời vì dì Tiểu Bao đưa Ùng Ục đi rồi.
”
Cung Kì tựa vào đuôi giường của giường bệnh bên cạnh, cúi mắt quan sát tâm ý của cô bé trước mắt này, đồng thời liên tưởng đến chuyện cô Bao hai ngày trước bị cào bị thương, đối với kết cục này ngược lại cũng không bất ngờ.
“Ùng Ục rất ngoan, khi ở trong lòng con, nó ngủ khì khì, trước giờ không cào người.
” Giọng nói của Bé Mèo nghe thì có hơi mất tinh thần, đồng thời mang theo sự sửng sốt và nghi ngờ khi nhớ lại hình ảnh mình nhìn thấy trước đó: “Nhưng con lén nhìn thấy dì Tiểu Bao dùng chân đá Ùng Ục, còn dùng dép lê đuổi đánh nó, khi chú Cố Thời không ở nhà.
”
Suy nghĩ một lát, lại lúng túng bổ sung: “Dì ấy nghĩ con đang ngủ.
”
Nghĩ đến đây, trong lòng Bé Mèo áy náy: “Lúc đó con rất sợ, không dám đi ra, cố ý làm đổ chiếc ly ở đầu giường.
Sau đó khi dì Tiểu Bao đi vào thu dọn thì Ùng Ục trốn dưới gầm sô pha, dỗ thế nào cũng không chịu ra.
”
Cung Kì nhận ra khi Bé Mèo nói những lời này, giọng nói run rẩy.
Nghĩ lại nếu không phải vừa hay chủ đề dính tới, cô bé có lẽ sẽ chôn mãi đoạn ký ức này vào trong đáy lòng, bởi vì đối với cô bé mà nói, bản thân cũng không thể lập tức đứng ra bảo vệ Ùng Ục giống như mẹ bảo vệ mình được, trong lòng cô bé cũng mang cảm giác tội ác và áy náy.
Cho nên nói đến đây, đầu cúi càng thấp, tần suất cái tay nhỏ gạt gạt vì bất an cũng tăng nhanh.
Cung Kì há miệng, cuối cùng nuốt lời ẩn nhẫn trong lòng lại, chỉ đi tới gần xoa đầu của Bé Mèo, khẽ gọi tên của cô bé: “Biết chú Cố Thời đưa Ùng Ục đi đâu không?”
Cô bé ngẩng đầu, sau giây phút kinh ngạc ngắn ngủi mắt bỗng sáng lên, liều mạng gật đầu: “Ở một bệnh viện thú cưng lớn nhất bên kia.
”
Từ trong tay cô bé nhận lấy quyển truyện tranh, bỏ vào trong túi của mình, rồi cất bước đi ra ngoài cửa, đồng thời quay đầu liếc nhìn cô bé còn sững sờ: “Ngây ra đó làm gì, còn không đi?”
Sau khi xuống tầng ở bên đường bắt một chiếc taxi, vừa hỏi bác tài thì biết bệnh viện thú cưng mà Bé Mèo nhắc tới nằm ở