Nhắc đến chuyện năm xưa, mẹ Tống rất có cảm xúc.
Mà Tống Nhiễm nghe thấy lời này, sắc mặt không khỏi trở nên bất đắc dĩ, cô nhìn mẹ mình, lại quay sang nhìn ba ngồi đối diện mình: “Thật sao ạ?”
Đối với chuyện cũ mà mẹ Tống miêu tả, Tống Nhiên thật sự không hề nghi ngờ tính chân thực của nó, tuy hành vi hoang đường nực cười này không hợp với cô của hiện tại, nhưng Tống Nhiễm cô cũng không phải trời sinh đã có tính cách như vậy, cô cũng từng có một thời trẻ thơ vô lo vô nghĩ.
Ông Tống ngồi một bên nghe câu hỏi của con gái, giống như là chìm vào hồi ức năm xưa, hơi điều chỉnh lại tư thế ngồi của mình rồi xua tay: “Đó đã là chuyện rất lâu trước kia rồi.
”
Cả gia đình nhớ lại chuyện năm xưa, Thượng Điền không khỏi trở thành một kẻ ngoài cuộc.
Người xung quanh dường như cũng không ai quan tâm đến cảm nhận của anh ta, cũng không ai có ý di chuyển chủ đề về phía anh ta, thời còn trẻ trước kia, anh ta cũng sẽ cố gắng để cười đùa theo, nhưng trải nghiệm như thế trong kí ức của Thượng Điền cũng đã là chuyện rất lâu trước kia rồi.
Anh ta không muốn nhắc lại đoạn hồi ức đó, cũng vì bây giờ anh ta có thể không quan tâm đến mọi chuyện mà ung dung vui vẻ.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, khoảng nửa tiếng sau, Tống Nhiễm nhìn chằm chằm vào quân cờ trên bàn cờ, mỉm cười dịu dàng: “Xem ra, con cũng không phải đối thủ của ba rồi.
”
Cô ta rất thản nhiên, cũng chưa từng phủ nhận điều này.
Bao nhiêu năm qua, người đàn ông duy nhất mà cô ta kính nể, ngưỡng mộ, người đàn ông duy nhất mà cô ta có thể ỷ lại mọi lúc, cũng chỉ có ba của cô ta mà thôi.
Ông Tống nghe ra được hàm ý trong lời của cô, lúc ngước mắt lên nhìn qua, ánh mắt đã không còn trong suốt nữa mà hiện lên vẻ sắc bén.
Ông đẩy quân cờ đã ăn lên bàn cờ, rồi chống tay xuống ghế sofa đứng dậy: “Con là con ba, đương nhiên không phải đối thủ của ba rồi.
”
Bọn họ là ba con, ba sẽ ủng hộ và bảo vệ con gái cả đời, sao nỡ để cô trở thành đối thủ của ông được.
Đứng dậy rồi dặn dò người giúp việc chuẩn bị bữa cơm, ông được mẹ Tống dìu vào phòng ăn, Thượng Điền đứng dậy đi theo sau.
Trong