Vào phòng ăn, quay đầu lại thấy con gái vẫn chưa đi theo, mẹ Tống lại nhìn quanh vẫy tay về hướng sô pha: “Nhiễm, mau đi rửa tay rồi ăn cơm.
”
Tống Nhiễm không lên tiếng trả lời, nhưng vẫn nghe lời đi rửa tay, lúc vào phòng ăn, ông cụ Tống đang ngồi trên ghế giữa bàn ăn như chợt nhớ ra điều gì đó, nhướng mày nhìn cô ta.
“Đúng rồi, nhà họ Đan gọi điện đến còn nói một chuyện nữa, con trai út của ông ấy vừa về nước năm ngoái, gần đây có đến thủ đô và thành phố T để công tác, trong nước có nhiều chuyện mà cậu ấy chưa nắm rõ, đến lúc đó con hãy giúp đỡ cậu ấy nhiều một chút nhé.
Mới vừa ngồi vào bàn ăn đã nghe ba mình nói thế, Tống Nhiễm không khỏi do dự một chút, nhưng cũng nhanh chóng bình tĩnh lại nói: “Con biết rồi.
”
Sau đó cô im lặng ăn cơm, không ngẩng đầu lấy một lần, cô ta liếc thấy mẹ Tống lại nhận từ tay người làm một bát canh, cười nói đưa cho mình: “Mẹ nghe nói cậu con trai đó của nhà họ Đan lần này cũng sẽ tham gia tiệc từ thiện, con có gặp cậu ấy không?”
Nghe thấy mẹ nói vậy, Tống Nhiễm mới hiểu ra, trong đầu chợt lóe lên hình bóng mơ hồ của một người đàn ông đưa sâm panh cho cô, trông dáng vẻ thì hình như đã sinh sống ở nước ngoài lâu năm.
Nội dung trò chuyện tuy chỉ có vài câu ngắn gọn nhưng Tống Nhiễm chẳng bao giờ để tâm ghi nhớ những chuyện vô bổ.
Vì thế cô ta dùng muôi múc canh khuấy nhẹ bát canh trước mặt, thờ ơ hỏi một câu: “Anh ta tên gì?”
“Đan Nhiêu.
”
Lúc này người lên tiếng trả lời chính là ba Tống, ông vừa nói vừa nở một nụ cười như có như không nhìn cô con gái của mình: “Tuổi trẻ đầy hứa hẹn, có công ty riêng ở Anh, nghe nói làm ăn rất khá, lần này về nước là vì trong nhà có chút chuyện.
”
Ông dừng một chút rồi bình luận thêm một câu hiếm hoi: “Ba thấy thằng nhỏ đó rất khá.
”
“Đan Nhiêu?”
Tống Nhiễm âm thầm suy nghĩ, tựa hồ có chút ấn