Cho đến khi chiếc xe biến mất khỏi tầm mắt, người đàn ông vẫn đứng ngây ngốc ở đó, đáy lòng còn có một cảm xúc không thể miêu tả bằng lời.
Cảm xúc này trước nay chưa từng có, rõ ràng là bị đối phương khống chế trong lòng bàn tay, nhưng lại vẫn cam tâm tình nguyện chịu giày vò.
Lúc đang chìm đắm trong thế giới riêng của mình, điện thoại trong túi quần chợt reo, Cố Thời lấy ra nhìn, thấy trên màn hình hiển thị vùng miền và một dãy số lạ thì khẽ nhíu mày lại.
Anh bấm nghe máy, bên kia vang lên một giọng nói, sau một lúc nghi hoặc anh liền nhận ra, anh đứng thẳng người dậy, ánh mắt lập tức trở lên lạnh lùng, nhàn nhạt thốt ra mấy chữ: “Tổng giám đốc Thượng.
”
Sau đó, nghe Thượng Điền nói gắn gọn vài câu qua điện thoại, lưng anh dần đổ một lớp mồ hôi mỏng.
“Tính cách của cô ta chắc cậu cũng hiểu rõ, nếu không muốn nửa đời sau của cô ta phải sống trong đau khổ không thể nào giải thoát thì hãy làm theo yêu cầu của tôi.
”
Trước khi cúp máy, đối phương lạnh lùng, thờ ơ cảnh cáo.
Ngay sau đó, có một tấm ảnh được gửi tới, như là đã được cố ý chỉnh sửa qua, nhìn rất không rõ nét, nhưng từ dáng người có thể thấy được vô cùng giống với Tề Uyên.
Anh nhắn tin trả lời, hỏi: “Anh muốn như thế nào?”
Người đàn ông đầu dây bên kia vừa mới tắm rửa xong, nghe tiếng nước chảy tí tách trong phòng tắm và tiếng kim đồng hồ di chuyển trên đầu giường, anh ta nhếch miệng, dựa nửa người vào đầu giường, nhắn những yêu cầu của mình gửi qua đó.
Mười phút sau, anh ta thoải mái dựa vào giường, cảm thấy vui mừng trước những chiến thắng sắp đạt được.
Người phụ nữ tắm rửa xong, mở cửa phòng tắm đi ra ngoài, liền nhìn thấy người đàn ông đang ung dung dựa nửa người trên đầu giường, nhìn nụ cười nhạt trên mặt anh ta, cô ta cũng cong miệng cười bước qua đó.
Vừa lau tóc vừa hỏi: “Chuyện gì mà vui vậy?”
Thượng Điền nhún nhún vai, hiếm khi không chút che giấu biểu cảm chân thực của bản thân như