Giống như lúc này, người phụ nữ nghe thấy anh ta nói vậy thì lập tức dừng việc lau tóc lại, nở nụ cười để lộ má lúm duyên, sau đó bước tới, nằm xuống giường, ghé mái tóc ướt vào chân anh ta, nũng nịu nói.
“Sấy tóc cho em.
”
Năm ngón tay của Thượng Điền chậm rãi xuyên qua mái tóc ướt của người phụ nữ, sau đó với tay lấy chiếc máy sấy bên cạnh đầu giường, bật chế độ nóng, vô cùng chu đáo sấy tóc cho cô ta.
Người phụ nữ đang nhắm mắt hưởng thụ giây phút này chỉ nghe thấy lời hứa hẹn nhàn nhạt của người đàn ông lẫn trong tiếng máy sấy: “Đợi lần này trở về, em chọn một thành phố mà em thích, anh sẽ mở thêm một studio ảnh cho em ở đó, sau này tùy thuộc vào tâm trạng của em, muốn ở đâu thì chúng ta ở đó.
”
Cô ta chậm rãi mở mắt, khẽ “ừm” một tiếng, không hề biết chủ nhân của số điện thoại nằm trong danh sách đen của cô ta đang cố gọi cho cô ta hết lần này đến lần khác.
Cuối cùng, Cố Thời đặt điện thoại xuống, ngồi im lặng một lúc lâu, sau khi tâm trạng dần bình phục lại thì khẽ nhếch miệng, lúc này mới hiểu ra, có thể nối máy với Tề Uyên hay không đối với anh mà nói đã không còn chút ý nghĩa gì nữa.
Vậy nên, anh lập tức mở trang mới, đặt vé máy bay đến Kinh Đô vào sáng sớm hôm sau.
— Tại nơi diễn ra đám cưới ở Maldives.
Trước khi cô dâu vào ghế ngồi, chú rể và các phù rể đi lên tầng.
Căn phòng rộng lớn được đóng kín lại, Châu La La nhét chiếc giày màu đỏ vào tay Lương Hạnh: “Giấu kĩ đi, đừng để bọn họ dễ dàng lấy mất.
”
Lương Hạnh cầm lấy chiếc giày màu đỏ, sau phút suy nghĩ ngắn ngủi liền giấu ra phía sau, những người thân xung quanh mà Châu La La không biết là ai, nhìn thấy thì đều cười: “Cháu giấu như vậy thì khác gì bày ra trước mặt bọn họ?”
Lương Hạnh lập tức cười, vẻ mặt xán lạn nói với người kia: “Cháu không cho là như vậy, bọn họ không dám cướp đâu.
”
Người họ hàng đã lớn tuổi kia ban đầu còn không tin, cho đến khi đã nhận đủ lì xì, mời chú rể và phù rể vào, sau khi giày vò thêm một hồi,