"Cô đi theo tôi" Tiết mục vừa chấm dứt, Cố Hân Mộng liền lao xuống sân khấu, đưa tay bắt lấy Ngũ Sướng Nhiễm đang đứng ở bên rất nhanh rút ra phía sau sân khấu. Đến phòng trang điểm, Cố Hân Mộng buông tay Ngũ Sướng Nhiễm ra, trong mắt đầy oán trách nhìn Ngũ Sướng Nhiễm, "Có đụng tới miệng vết thương hay không?" Cố Hân Mộng ở trên sân khấu vẫn luôn lo lắng vấn đề này, vừa đến phòng trang điểm không người liền gấp gáp hỏi.
Lời nói đầy quan tâm làm cho lòng Ngũ Sướng Nhiễm thoáng cái tràn đầy ủy khuất, ánh mắt nhìn sâu vào Cố Hân Mộng, trong lòng hỗn độn quay cuồng. Thì ra cô vẫn quan tâm đến tôi. Nhưng nếu như thế sao lại đối xử tệ với tôi chứ? Nếu cô đối xử lạnh lùng với tôi thì xin cứ tiếp tục lạnh lùng đi, như vậytrong lòng tôi có lẽ sẽ càng dễ dàng để cô rời đi, nhưng mà sao cô lại cứ lúc nóng lúc lạnh thế hả? Cứ như vậy, tôi sợ tôi sẽ bị hút vào có biết không?Nếu...oán trách thì oán trách, trong lòng Ngũ Sướng Nhiễm vẫn nhịn không được mà thấy vui, vì Cố Hân Mộng quan tâm đến cô.
"Sao thế? Có phải bị thương chỗ nào rồi không?" Cố Hân Mộng đưa tay nhẹ nhàng chạm lên vai Ngũ Sướng Nhiễm, nhẹ nhàng hỏi.
Ngũ Sướng Nhiễm lẳng lặng nhìn chăm chú Cố Hân Mộng hai giây, sau đó xoay người, bỏ tay Cố Hân Mộng đang bắt lấy tay cô, đi đến ghế ngồi xuống, nhìn Cố Hân Mộng cười nhẹ, "Không có, tôi đâu có yếu ớt đến vậy."
Cố Hân Mộng ngạc nhiên nhìn Ngũ Sướng Nhiễm, vì sao nàng nhìn thấy nụ cười của Ngũ Sướng Nhiễm lại chua xót đến thế? Là mình nhìn lầm sao? Hay là, cảm giác của hai người lúc này đã có sự thay đổi nhỏ bé nào đó? Xem ra mình vẫn không ngăn cản được cảm xúc này lan tràn, cô ấy có phải có cùng cảm giác đó với mình không? Cũng giống nhau nảy sinh loại tình cảm không thể có? Bằng không, trong mắt cô ấy sao có thể tràn đầy ưu thương như thế? Cố Hân Mộng thở sâu, nàng nhất định phải nghĩ ra cách ngăn chặn, hai người không nên có loại cảm xúc như vậy. Nhưng mà, có cách nào vừa không làm tổn thương cô ấy nhưng vẫn có thể ngăn cản loại cảm giác này tiếp tục nảy sinh? Cố Hân Mộng thấy nhức đầu, tâm loạn, nàng cảm thấy thật bất lực.
Hai người không lên tiếng, vì không biết giờ phút này đây nên nói điều gì mới thích hợp nữa. Nhưng sự yên tĩnh duy trì chưa được vài giây, phòng trang điểm mở cửa, rất nhiều người đi vào. Có Hiểu Đồng, có thợ trang điểm, có người MC... Phòng trang điểm bỗng nhiên trở nên rất náo nhiệt. Cố Hân Mộng lại bị người MC kéo đi nói chuyện, chỉ còn lại Ngũ Sướng Nhiễm ở đó yên lặng ngây ra.
Đạo diễn của chuyên mục cũng đến, là một người đàn ông trung niên mập mạp, vẻ mặt tươi cười đi đến chỗ Cố Hân Mộng, " Hân Mộng, một lát nữa có thể có vinh hạnh cùng nhau đi ăn khuya không?"
Cố Hân Mộng không phải lần đầu tiên đến thực hiện chuyên mục này, cho nên đối với vị đạo diễn kia cũng là quen biết. Người đạo diễn này ở giới truyền thông cũng có danh tiếng nhất định, không phải vì ông ta làm việc lâu mà cũng vì trình độ chuyên môn có thể được xem là một nhân tài, người trong giới nghệ sĩ đều gọi ông ta là đạo diễn Chu.
"Đạo diễn Chu khách sáo như vậy, tôi cũng đành cung kính không bằng tuân mệnh rồi." Cố Hân Mộng hào phóng cười. Cố Hân Mộng đã gia nhập làng giải trí lâu như vậy, tự nhiên cũng biết được là nên cùng các tạp chí lớn giao tiếp thế nào, có xã giao vẫn là phải đi, xây dựng quan hệ cùng một số người quan trọng trong giới truyền thông mới có lợi, ít nhất sẽ dành được tình cảm của dư luận. Nhưng mà nàng cũng chọn bạn mà chơi, nếu một số người có tố chất không tốt, phẩm cách thấp, có mưu đồ xấu mà mời thì nàng nhất định không đi. Cách đối xử của vị đạo diễn Chu này thì Cố Hân Mộng cũng coi như yên tâm, một người có cử chỉ đàn ông, nói chuyện lễ phép khách khí, biết cái gì nên nói cái gì không nên nói, nói chuyện cùng không dùng thế bức người, cho nên Cố Hân Mộng cảm thấy, dù sao cũng không có lý do gì cự tuyệt, đành nhận lời đi!
Nhưng Cố Hân Mộng không ngờ rằng, những người cùng đi ăn khuya ngoại trừ vài người của tổ làm chuyên mục ra, còn có người ngoài, mà người này lại là người Cố Hân Mộng ghét. Đó là một đạo diễn có tiếng, ở trong giới điện ảnh truyền hình cũng xem là có danh, nhưng tên này đã gần năm mươi mà lại vô cùng háo sắc, nữ diễn viên bị hắn bao thật sự là nhiều đếm không hết. Mà Cố Hân Mộng trong giới giải trí bất luận là diện mạo, khí chất đều là người đẹp trên mức, cho nên từ lúc Cố Hân Mộng ra mắt đến nay đã bị tên đạo diễn này nhắm trúng, đáng tiếc là nhiều lần mời mọc cũng đều không được. Đêm nay, là lần đầu tiên hắn cùng Cố Hân Mộng ngồi cùng bàn dùng cơm. Mà lần này, cũng là do hắn chủ động gọi điện thoại cho đạo diễn Chu, thật sự da mặt dày theo tới.
"Hân Mộng này, cô cũng thật là không nể tình nha, tôi hẹn cô nhiều lần như vậy cô cũng không chịu nể mặt, người ta đạo diễn Chu mời thì cô lại đồng ý, thật là không giống nhau! Nào nào nào, lần này dù có thế nào thì cô cũng phải đồng ý uống với tôi một ly đó" Tên đạo diễn Trần không mời mà đến này cầm lê nly rượu đưa cho Cố Hân Mộng mời uống, nói chuyện làm cho Cố Hân Mộng không có đường lui, làm cho Cố Hân Mộng bị mọi người xung quanh nhìn chằm chằm ngượng ngùng từ chối. Nếu thật sự cứng rắn từ chối, chỉ sợ sẽ gây ra thù oán.
Nhưng Cố Hân Mộng cũng không phải người dễ ức hiếp, nàng mỉm cười, cầm lên ly trà, "Thực ngại quá đạo diễn Trần, uống rượu sẽ làm hại cổ họng, công ty quy định ca sĩ không thể tùy tiện uống rượu, hơn nữa album mới của tôi sắp ra mắt, có rất nhiều hoạt động tuyên truyền, nếu cổ họng không khỏe sẽ ảnh hưởng đến giọng hát, như vậy không tốt. Cho nên tôi sẽ lấy trà thay rượu mời đạo diễn Trần một ly, mong ông là người lớn sẽ không chấp nhất." Uống rượu hại cổ họng là việc thật, công ty bắt ca sĩ ít uống rượu cũng không phải là giả, sắp tuyên truyền cho album mới là chuyện mọi người đều biết, cho nên lấy lý do này viện cớ, mọi người ngồi xung quanh cũng không cảm thấy Cố Hân Mộng làm mất mặt đạo diễn Trần. Nếu đạo diễn Trần cứng rắn ép Cố Hân Mộng thì ngược lại là hắn không đúng. Đạo diễn Trần cũng là người thông minh, tuy rằng trong lòng khó chịu, nhưng vì mặt mũi lại muốn giả vờ, vì thế cũng đồng ý cho Cố Hân Mộng dùng trà thay rượu uống một ly. Thật ra, Cố Hân Mộng cũng không