Cố Hân Mộng kéo tay Ngũ Sướng Nhiễm đi khỏi nhà hàng, đứng ở cửa, bỗng nhiên nhớ ra là tài xế Tiểu Phù còn đang ở trong nhà hàng, vì thế không nói thêm gì, trực tiếp đưa tay đón xe taxi, kéo Ngũ Sướng Nhiễm ngồi vào trong xe.
Ngũ Sướng Nhiễm giật mình mở to mắt, trong lòng thầm kêu: Bà cô à, cô nghênh ngang đón xe như thế muốn đi đâu hả? Nếu bị fan hâm mộ nhận ra thì phải làm sao?
"Khu sườn núi, số 178." Vừa lên xe, Cố Hân Mộng liền nói địa chỉ.
Nghe Cố Hân Mộng nói địa chỉ, Ngũ Sướng Nhiễm mới an tâm một chút. Còn tốt, còn tốt, cô gái này không có điên như vậy, không có chạy đi khắp nơi, trực tiếp đón xe về nhà. Nhưng có xe đưa đón riêng mà, vì sao lại đón xe chứ? Tuy tài xế Tiểu Phù còn chưa đi ra, nhưng chờ một chút rồi cũng sẽ ra mà? Cô không tin là Cố Hân Mộng chạy ra rồi mà bọn họ còn có thể yên bình ngồi đó. Giá mà cô biết được, Cố Hân Mộng một khắc cũng không muốn đứng ở đây, nàng chính là muốn lập tức mang Ngũ Sướng Nhiễm đến một nơi im lặng không có người, giống như trong lòng có điều muốn nói với Ngũ Sướng Nhiễm, hoặc có chuyện muốn hỏi cô, hoặc là sâu trong lòng muốn biết Ngũ Sướng Nhiễm sau khi nghe những lời đó có suy nghĩ gì, có cách nhìn thế nào, hoặc là... bản thân muốn vội vã giải thích cái gì đó... Nhưng mặc kệ là nguyên nhân gì, giờ phút này, nàng nghĩ muốn thật nhanh tìm một nơi có thể nói chuyện.
Tài xế taxi lại không nhận ra Cố Hân Mộng, vừa nghe địa chỉ liền nhấn ga. Xe chạy cực kỳ không ổn, giống như vội vã đi đầu thai. Phanh gấp không ngừng còn chưa tính lại còn thường mạo hiểm cướp đường chạy làm cho Ngũ Sướng Nhiễm giật mình lên tới cổ họng, một tay vô ý bắt lấy tay nắm cửa xe, tay kia thì gắt gao cầm lấy tay Cố Hân Mộng, không phải vì cô muốn tìm cảm giác an toàn mà là cô muốn bảo vệ Cố Hân Mộng. Nếu có thể cô thật sự muốn đem Cố Hân Mộng toàn bộ ôm vào trong lòng mình.
Bỗng dưng, xe đột nhiên quẹo cua, làm Cố Hân Mộng trực tiếp ngã vào người Ngũ Sướng Nhiễm. Ngũ Sướng Nhiễm kinh hãi, đưa tay đem Cố Hân Mộng gắt gao ôm trong lòng mình, tức giận nói với tài xế xe, "Làm phiền ông chạy chậm một chút, chúng tôi không có gấp." Tài xế xe nhìn Ngũ Sướng Nhiễm qua gương, không có nói gì, nhưng mà cũng chạy chậm lại.
Cố Hân Mộng không được tự nhiên tránh đi cái tay đang ôm eo mình của Ngũ Sướng Nhiễm, ngồi thẳng người ngay ngắn, ánh mắt xuyên qua cửa kính xe nhìn thẳng, trong lòng có rất nhiều cảm xúc.
"Reng..." Điện thoại của Cố Hân Mộng vang lên, nàng nhìn màn hình thì thấy là Hiểu Đồng nên bắt điện thoại, "Hiểu Đồng, em với Tiểu Nhiễm đi về trước, mọi người cũng về đi!" Nói xong chưa đầy hai giây liền cúp điện thoại, suốt đường đi hai người cũng đều im lặng không lên tiếng.
Xe chạy đến trước biệt thự, trả tiền xong, hai người một trước một sau yên lặng đi vào trong nhà. Dung mụ giống như thường lệ vui vẻ ra đón, thuận miệng hỏi này nọ, đương nhiên phần lớn là hỏi Ngũ Sướng Nhiễm, bởi vì Dung mụ biết Cố Hân Mộng cũng không thích người ta hỏi nhiều.
Cố Hân Mộng đang định đi lên lầu thì nhìn thấy Dung mụ còn đang lôi kéo Ngũ Sướng Nhiễm nói chuyện, đôi mày thanh tú nhăn lại, nhịn không được lên tiếng nói, "Tiểu Nhiễm, cô theo tôi lại đây." Nói xong cũng mặc kệ vẻ mặt kinh ngạc của Dung mụ, lập tức lên lầu.
"Dung mụ, cháu đi lên trước." Ngũ Sướng Nhiễm trong lòng có điểm bất an, không biết Cố Hân Mộng nghiêm túc gọi mình lên vì chuyện gì. Là vì chuyện ăn khuya lúc nãy sao? Nhưng mà nếu vì chuyện vừa rồi thì cô ấy tìm mình làm gì? Vì mình chống đối cái tên đạo diễn thối nát đó sao? Trong lòng Ngũ Sướng Nhiễm nhất thời rối rắm, nàng bắt đầu tự đoán có phải hay không sắp bị mắng to rồi.
Gõ cửa, phía sau truyền đến một âm thanh lạnh lùng nhưng dễ nghe, "Vào đi."
Cửa không khóa, Ngũ Sướng Nhiễm xoay nhẹ cửa mở ra, đi vào trong, nhẹ nhàng đóng cửa lại, yên lặng đứng thẳng ở phía cửa, lẳng lặng nhìn Cố Hân Mộng đang đứng gần cửa sổ đưa lưng về phía cô. Trong chốc lát, Cố Hân Mộng xoay người lại nhìn cô, nhìn Ngũ Sướng Nhiễm lẳng lặng đứng ở cửa, có vẻ tất cả đều thờ ơ lại có vẻ bất an thì trong lòng thấy giận, nàng cũng sẽ không ăn thịt cô, dùng một bộ dáng trong lòng run sợ, thấy chết không sờn là sao?
Thật ra, Ngũ Sướng Nhiễm nhìn qua thực rất bình tĩnh, bĩnh tĩnh làm cho người ta nhìn không ra trong lòng có cảm xúc gì. Nhưng Cố Hân Mộng lại theo vẻ bề ngoài yên tĩnh của Ngũ Sướng Nhiễm mà thấy được cô phát ra suy nghĩ gì. Ít nhất, nàng cảm giác được Ngũ Sướng Nhiễm cảm thấy không được yên.
"Tôi cũng sẽ không làm gì cô, đến đây." Cố Hân Mộng bất đắc dĩ mở miệng, nàng nghĩ nếu mình không nói vậy, Ngũ Sướng Nhiễm sẽ tiếp tục đứng ở cửa không nhúc nhích.
Ngũ Sướng Nhiễm chần chừ một lát rồi chậm rãi cất bước tới gần Cố Hân Mộng, ở khoảng cách hai thước thì dừng lại, "Cô tìm tôi có chuyện gì sao?" Ngũ Sướng Nhiễm hơi bất an hỏi.
Cố Hân Mộng lẳng lặng nhìn Ngũ Sướng Nhiễm vài giây, cuối cùng trong lòng than thầm một tiếng, chậm rãi đi đến bên ghế sô pha ngồi xuống, ngẩn đầu nhìn Ngũ Sướng Nhiễm, mở miệng nói với giọng mệt mỏi, "Lại đây ngồi." Nói xong nhìn thấy vẻ mặt chần chừ của Ngũ Sướng Nhiễm, tức giận không kiên nhẫn nói, "Sợ cái gì? Tôi cũng sẽ không làm gì cô."
Nhìn vẻ mặt buồn bực xinh đẹp của Cố Hân Mộng, Ngũ Sướng Nhiễm thở sâu, bước đến ngồi bên cạnh Cố Hân Mộng, hai tay thật an phận đặt ở đầu gối, ánh mắt chăm chăm nhìn mặt đất. Không biết vì sao, ở cùng một phòng như vậy với Cố Hân Mộng cô lại thấy khẩn trương.
Cố Hân Mộng nhìn thấy Ngũ Sướng Nhiễm có loại bộ dáng thấy chết không sờn này thì phát hỏa, bình thường không phải thích tranh cãi với nàng sao? Giờ sao lại giống như dê núi chờ làm thịt vậy? Nhưng Cố Hân Mộng cũng không muốn vì chuyện này lãng phí thời gian, đây không phải nguyên nhân mà nàng kêu cô đến, nàng quyết định nên tranh thủ nói ra vấn đề mấu chốt, "Đêm nay..."
"Hở?" Ngũ Sướng Nhiễm quay đầu, mắt mang vẻ nghi hoặc nhìn Cố Hân Mộng.
"Đêm nay vì sao lại giúp tôi?" Cố Hân Mộng lấy hết dũng khí nói một hơi, nhưng lại cảm giác đây không phải là điều mình muốn hỏi.
"....?" Vì sao? Ngũ Sướng Nhiễm cũng không biết, chỉ là lúc nghe được tên kia nói Cố Hân Mộng như vậy, trong lòng cô thấy tức giận, nhịn không được