Tuy là Cố Hân Mộng uy hiếp Ngô phó tổng, tuy hành vi thật sự không thể nói là quang minh lỗi lạc, thậm chí có điểm tiểu nhân, nhưng Ngũ Sướng Nhiễm có thể cảm nhận được Cố Hân Mộng lúc ấy do hoàn cảnh bắt buộc. Cô có thể giải thích được việc làm của Cố Hân Mộng, cho nên trong lòng cô một chút cũng không vì chuyện Cố Hân Mộng kể mà sinh ra phản cảm. Ngược lại, còn làm cho cô đau lòng dùm Cố Hân Mộng. Thì ra để có được thành công như bây giờ, trên lưng Cố Hân Mộng đã phải mang rất nhiều áp lực cùng ủy khuất, hào quang bên ngoài thật sự là dùng mồ hôi và nước mắt của nàng mà tạo nên.
Ngũ Sướng Nhiễm đau lòng cầm lấy bàn tay có chút lạnh lẽo của Cố Hân Mộng, "Tôi biết, không cần lo người khác sẽ nói gì, chỉ cần không có thẹn với lòng mình là đủ rồi, tôi tin cô, tôi cũng sẽ ủng hộ cô."
Những lời này làm cho trái tim khẩn trương không yên của Cố Hân Mộng trở lại bình thường, rất cảm động, nhịn không được cũng nắm lại tay Ngũ Sướng Nhiễm, hơi kích động nói một câu, "Cám ơn."
Ngũ Sướng Nhiễm ôn hòa mỉm cười, "Ngốc, cám ơn tôi làm gì chứ, tôi nên cám ơn cô, chịu nói nhiều với tôi như vậy, cô..." Ngừng lại một chút, "Không chán ghét tôi sao?"
"....?" Cố Hân Mộng ngẩn ra. Chán ghét? Đúng vậy! Cố Hân Mộng thừa nhận trước kia thật sự chán ghét một phóng viên giải trí Ngũ Sướng Nhiễm, nhưng mà cùng Ngũ Sướng Nhiễm ở chung một khoảng thời gian, lòng của nàng đã sớm phản bội lại tâm trí, đã muốn không tự chủ được mà để ý hết mọi thứ về Ngũ Sướng Nhiễm. Cô đã muốn len lét tiến vào trong tim nàng, dần trộm lấy nó. Cố Hân Mộng hơi lắc lắc đầu, hiện tại, nàng không ghét cô, nhưng cũng không thể nói là thích cô, nàng chỉ thấy không biết phải làm sao cùng bất lực. Vì sao nàng đến cả bản thân mình cũng không điều khiển được?
Nhìn thấy Cố Hân Mộng lắc đầu, Ngũ Sướng Nhiễm vui vẻ nói không hết, cũng mâu thuẫn nói không hết. Không chán ghét cũng không có nghĩa là thích. , không có nghĩa là yêu, lại càng không chứng minh được là hai người có thể ở bên nhau. Ngoại trừ cửa ải bố mẹ của cô cùng với con đường ngôi sao của Cố Hân Mộng, cô còn không biết chắc rằng lòng của Cố Hân Mộng có đồng ý cùng cô ở bên nhau hay không. Cho nên, cô không biết việc Cố Hân Mộng không chán ghét cô này, cô có nên vui vẻ hay không đây? Ngũ Sướng Nhiễm nhịn không được, bất đắc dĩ cười khổ.
"Sao thế?" Nhìn thấy Ngũ Sướng Nhiễm vui mừng sau đó lại cười khổ, tim Cố Hân Mộng thắt lại, thấy có điểm bất an.
"Không có gì." Ngũ Sướng Nhiễm nhìn Cố Hân Mộng cười khẽ, "Chỉ là thấy cố gắng của cô thật không dễ dàng." Ngũ Sướng Nhiễm đương nhiên không thể nói ra nguyên nhân thật sự với Cố Hân Mộng. Cô sợ sẽ dọa Cố Hân Mộng, sợ Cố Hân Mộng vì điều đó sẽ né tránh cô.
"Vết thương của cô có khá hơn chút nào chưa?" Cố Hân Mộng nhìn thấy vải băng màu trắng trên trán của Ngũ Sướng Nhiễm, quan tâm hỏi. Nàng không muốn nói đến vấn đề chán ghét này nữa, điều đó sẽ làm cho nàng cảm thấy mình thật bỉ ổi vô sỉ, làm nàng lo rằng Ngũ Sướng Nhiễm sẽ nhìn mình như vậy, sẽ làm nàng cảm thấy mình không xứng làm bạn của Ngũ Sướng Nhiễm. Trong mắt nàng, Ngũ Sướng Nhiễm chính là thuần khiết như vậy.
"Không sao, hai ngày nữa là có thể đi bệnh viện cắt chỉ" Vốn hôm nay là có thể đi, chỉ vì bận quá không có thời gian đi bệnh viện mà thôi.
"Ngày mai tôi sẽ cùng cô đi bệnh viện." Cố Hân Mộng thấy việc Ngũ Sướng Nhiễm đi cắt chỉ nàng nhất định phải đi cùng. Đừng nói là Ngũ Sướng Nhiễm vì nàng mà bị thương, ngoại trừ nguyên nhân đó, vào lúc này, nàng thật sự quan tâm đến vết thương của Ngũ Sướng Nhiễm, nàng thật lòng muốn đi cùng.
"Ngày mai không phải cô phải đi diễn tập cho buổi nhạc hội của Đồng Dao sao? Ngày mốt là đến buổi biểu diễn rồi." Ngày mốt là buổi nhạc hội cá nhân đầu tiên trong năm nay của Đồng Dao được tổ chức ở Tinh Hà quán. Tổ chức biểu diễn ở Tinh Hà quán là nguyện vọng của mọi ca sĩ, chỉ có những ca sĩ tài năng nổi tiếng vinh quang nhất mới xin biểu diễn được ở Tinh Hà quán. Cố Hân Mộng nhận lời mời làm ca sĩ khách mời ở buổi diễn của Đồng Dao, ngày mai phải đi Tinh Hà quán làm quen hội trường, hiểu được sự sắp xếp của buổi diễn, cũng như tập diễn thử.
"...." Đúng rồi! Sao mình lại quên mất chuyện này chứ? Thời gian biểu của Cố Hân Mộng đều do Hiểu Đồng an bài, làm việc đến đầu óc choáng váng khiến nàng hình thành thói quen không chú ý đến lịch trình của mình. Dù sao cũng sẽ có người nhắc nhở mình ngày mai sẽ có việc gì làm, chỉ cần đến lúc đó nhắc nhở nàng là được. Dù sao nàng biết Hiểu Đồng sẽ vì nàng sắp xếp tốt. Nhưng Đồng Dao lại là bạn thân của nàng, nàng lại quên mất việc này, cảm thấy thật có lỗi với Đồng Dao. Buổi chiều hôm nay vẫn còn nhớ rõ, sao giờ lại quên chứ? Cố Hân Mộng lẳng lặng nhìn Ngũ Sướng Nhiễm... Có lẽ, nàng có thể đoán ra nguyên nhân. Chẳng lẽ mình thật sự không thể khiến bản thân không để ý đến cô ấy sao? Cố Hân Mộng thở dài, trong lòng không hiểu sao lại hoảng hốt, đứng dậy, "Muốn uống một ly rượu không?" Lời này tuy rằng là câu hỏi, nhưng lại không phải thật sự muốn hỏi sự đồng ý của Ngũ Sướng Nhiễm. Cố Hân Mộng đến bàn rót rượu, trong lòng nàng thực hoảng loạn, nàng không biết tiếp theo mình nên làm gì bây giờ.
Ngũ Sướng Nhiễm nhìn Cố Hân Mộng đã muốn rót rượu, cô cũng không thể nói mình không muốn uống. Cô nghĩ thầm, có lẽ Cố Hân Mộng chỉ muốn cô cùng nàng uống vài ly. Nếu đó là Cố Hân Mộng, cô tất nhiên sẽ đáp ứng. Vì thế yên lặng ngồi ở đó, cũng không ngăn cản Cố Hân Mộng, ánh mắt dõi theo Cố Hân Mộng, nhìn nàng đi đến bàn rượu, lấy rượu, lấy ly... Cố Hân Mộng cau mày lẳng lặng làm gì đó ở bàn rượu, tim Ngũ Sướng Nhiễm giống như bị siết chặt. Lúc này đây, cô có thể xác định, tình cảm mà cô đối với Cố Hân Mộng tuyệt đối không chỉ đơn giản là thích, cô rất muốn vì Cố Hân Mộng xoa đi cái trán nhíu chặt lại đó, rất muốn mở ra những ấm ức trong đáy lòng nàng, rất muốn mỗi ngày đều có thể đem lại thời khắc vui vẻ cho nàng, rất muốn đem lại sự ấm áp cho nàng, rất muốn đem... Cô thật muốn làm hết tất cả... Lúc này, càng muốn gắt gao ôm lấy nàng, muốn vỗ về lòng của nàng, vì Ngũ Sướng Nhiễm nghĩ đến việc Cố Hân Mộng bị người khác nói lung tung mà cảm thấy ấm ức và