Nửa năm, khoảng thời gian này đối với người khác có lẽ là rất nhanh, nhưng đối với người trong lòng mang theo tâm sự thì lại rất dài, giờ phút này rốt cục gặp lại, trong lòng Cố Hân Mộng có rất nhiều chuyện muốn nói với Ngũ Sướng Nhiễm, cũng có rất nhiều vấn đề muốn hỏi Ngũ Sướng Nhiễm, nhưng đề tài rất nhiều, làm nàng nhất thời cũng không biết nên nói gì. Quanh co nửa ngày, mới bắt đầu mở miệng, "Gần đây có khỏe không?"
Cố Hân Mộng không biết gì về Ngũ Sướng Nhiễm nhưng Ngũ Sướng Nhiễm lại biết rất nhiều chuyện của Cố Hân Mộng, biết lịch trình mỗi ngày của Cố Hân Mộng, cũng thường xuyên đến nhìn Cố Hân Mộng, chỉ là cô chỉ có thể tránh ở góc khuất trộm nhìn, mỗi khi thấy Cố Hân Mộng, giải nỗi khổ tương tư đồng thời trong lòng lại u uất, ngơ ngác nhìn, người giống như bị hóa đá, chỉ còn ánh mắt lộ ra nồng đậm đau thương, làm cho người ta nhìn cũng không khỏi đau lòng. Mỗi lần nhìn Cố Hân Mộng trở về, Ngũ Sướng Nhiễm sẽ lao đầu vào làm việc, một ngày một đêm bận rộn, thường xuyên quên ăn cơm, nhìn Ngũ Sướng Nhiễm ra sức làm việc như vậy, người trong công ty đã đặt cho Ngũ Sướng Nhiễm một biệt hiệu "Công tác cuồng nhân" (người điên cuồng làm việc.)
Ngũ Dương và Mộ Dung Thanh lúc đầu cũng thường xuyên khuyên Ngũ Sướng Nhiễm đừng làm việc quá mức như vậy, phải chú ý thân thể, đừng quên ăn cơm, nhưng mỗi lần Ngũ Sướng Nhiễm vâng dạ xong, sau vẫn như trước làm việc. Đến cuối cùng, Ngũ Dương và Mộ Dung Thanh chỉ còn có thể lắc đầu bất đắc dĩ.
Trần Thiên Vũ mỗi lần hẹn Ngũ Sướng Nhiễm ra ngoài ăn cơm hay đi đâu đó dạo, Ngũ Sướng Nhiễm luôn từ chối nói công việc bề bộn. Bất đắc dĩ, Trần Thiên Vũ chỉ có thể mỗi buổi chiều khi tan ca đi đến văn phòng, nhưng Ngũ Sướng Nhiễm vẫn như cũ bề bộn nhiều việc, thường xuyên bỏ hắn qua một bên, cứ thế bận rộn. Trần Thiên Vũ thật không hiểu, cô sao lại có nhiều việc để làm đến thế?
Tiêu Ức Bí tuy rằng công việc bận rộn, nhưng cô mỗi ngày đều dành thời gian đến chỗ Ngũ Sướng Nhiễm. Cô biết Ngũ Sướng Nhiễm ra sức làm việc như thế chính là muốn tạm thời quên đi người kia, để cho lòng mình dễ chịu một chút, cho nên cô cũng không khuyên Ngũ Sướng Nhiễm đừng làm việc quá sức. Cô cảm thấy, Ngũ Sướng Nhiễm cần thời gian, cô biết một ngày nào đó Ngũ Sướng Nhiễm sẽ vượt qua, vượt qua rồi mọi chuyện sẽ trở về như trước kia. Chỉ là, khi đó là bao lâu, cô không biết, cô chỉ có thể lặng yên cùng đau lòng.
Thời gian lâu như vậy, Tiêu Minh Quân tất nhiên cũng biết thân phận của Ngũ Sướng Nhiễm, lúc vừa mới biết, trong lòng cô thật loạn, có hối hận tự trách, hối hận không nên lúc trước vừa nghe Ngũ Sướng Nhiễm là kí giả thì lại không liên lạc với cô, không hề muốn làm bạn với cô nữa. Bây giờ biết cô ấy không phải là kí giả, cô có thể thản nhiên đi tiếp cận Ngũ Sướng Nhiễm, một lần nữa làm bạn hay không? Cô cảm thấy thật không phải, nhưng là cô muốn thân thiết với Ngũ Sướng Nhiễm. Ngũ Sướng Nhiễm cũng không để ý như vậy, cũng có thể hiểu được Tiêu Minh Quân, hơn nữa Tiêu Minh Quân là em gái của Tiêu Ức Bí, cho nên cô cũng không để ý gì, cô ấy nếu là em gái của Tiêu Ức Bí vậy cô cũng coi cô ấy như em gái là được. Nhưng Tiêu Minh Quân lại không hy vọng Ngũ Sướng Nhiễm xem mình là em gái, bởi vì tiếp xúc với Ngũ Sướng Nhiễm, cô càng phát hiện cảm tình của mình đối với Ngũ Sướng Nhiễm tuyệt đối không phải bạn bè bình thường hoặc là tình cảm chị em, cô để ý hết thảy mọi chuyện của Ngũ Sướng Nhiễm, cô muốn quan tâm Ngũ Sướng Nhiễm, cô hy vọng mình có thể đem lại vui vẻ cho Ngũ Sướng Nhiễm, cô hy vọng mình mỗi ngày đều có thể nhìn thấy Ngũ Sướng Nhiễm, cô hy vọng Ngũ Sướng Nhiễm nở nụ cười ấm áp vui vẻ hạnh phúc với cô, cô hy vọng... Cô hy vọng thật sự rất nhiều, cô hy vọng mình mỗi ngày đều có thể ở cạnh Ngũ Sướng Nhiễm...
Nhưng Ngũ Sướng Nhiễm luôn để cô ở ngoài ngàn dặm, đối với cô không ôn không hỏa không lạnh, cảm giác như vậy làm cho cô khó chịu, đây không phải nói rõ cô không có cách nào đi vào trong trái tim của Ngũ Sướng Nhiễm hay sao? Không thể kích lên một tia gợn sóng nào trong lòng Ngũ Sướng Nhiễm? Cô cũng không phải người da mặt dày, cũng không phải người thích bắt buộc người khác, Ngũ Sướng Nhiễm có thể không tiếp nhận cô, có thể không thích cô, nhưng là cô có thể tiếp tục thích cô ấy, quan tâm cô ấy. Mỗi lần biết Ngũ Sướng Nhiễm ăn hộp cơm do cô tỉ mỉ chuẩn bị cho cô ấy lòng cô luôn thấy ngọt ngào. Tuy rằng Ngũ Sướng Nhiễm cũng không biết hộp cơm trưa mỗi ngày đều là do cô chuẩn bị, nhưng không sao, chỉ cần cô ấy không bị đói, chỉ cần mình vui vẻ là đủ rồi.
Hai chị em nhà họ Tiêu bỏ ra hết tâm tư, thật tình đối tốt với Ngũ Sướng Nhiễm, Ngũ Sướng Nhiễm chỉ có thể phụ lòng tốt đó, bởi vì trái tim của cô rất nhỏ, nhỏ đến nổi chỉ có thể chứa đựng người yêu tiếp theo. Kỳ thật, cả đời chân chính yêu một lần, cô đã muốn thấy đủ, mặc kệ người này là ai, khôngkể giới tính, chỉ cần người đó là người cô yêu. Nếu yêu, cô sẽ chuẩn bị tốt đối mặt với áp lực của người thân và xã hội, chỉ cần người kia đáng giá. Người yêu có thể lựa chọn, nhưng tình yêu thì không có quyền lựa chọn, nếu có thể để lý trí lựa chọn yêu ai, có lẽ, cô sẽ không chọn Cố Hân Mộng đi! Bởi vì cô biết con đường này không dễ đi, nhưng là, yêu ai cũng không phải là cô có thể chọn, chẳng lẽ vì sợ bị người khác chửi rủađạo đức luân lý, người khác nói xấu sau lưng, người nhà đau lòng trách cứ, tất cả đều không hiểu, cô sẽ liền cắt đứt tình yêu trong lòng sao? Hoàn toàn có thể sao? Cùng một người mình không yêu đi vào lễ đường, sinh con, chờ đợi sống hết quãng đời còn lại rồi chết đi... Như vậy, thật sự là điều cô muốn sao? Vì ánh mắt của người khác, từ bỏ tình yêu và hạnh phúc của mình? Rất nhiều người bị bắt đi con đường này, chẳng lẽ cô cũng muốn đi con đường này sao?
Lúc trước cô cũng không biết lựa chọn của mình là thế nào, cũng từng muốn đem Trần Thiên Vũ giới thiệu cho Cố Hân Mộng, để cho nàng có thể có một tương lai hạnh phúc, nhưng là để cô nghĩ đến mỗi đêm nằm bên cạnh Cố Hân Mộng là người khác, tim cô đâu chỉ là rỉ máu? Cái loại cảm giác thống khổ khó chịu này, làm cho cô đau đớn, cho nên cô không quan tâm chạy tới. Khi Cố Hân Mộng khóc gắt gao ôm lấy cô, lòng của cô không hề khó xử, không hề khó lựa chọn, điều cô muốn rất đơn giản, rất đơn giản, đó là