Ngũ Sướng Nhiễm trong lòng thực bất an, cũng rất lo lắng. Cô sợ thấy phản ứng của Cố Hân Mộng khi biết được cô nửa năm này ở cùng một cái tiểu khu với nàng. Nhưng là, cô không thể lại chọn cách lừa gạt, lừa gạt quá nhiều, kết quả lại càng hỏng. Hai người nếu muốn ở cùng một chỗ, đầu tiên là phải thành thật thẳng thắn đối đãi, vì thế Ngũ Sướng Nhiễm quyết định mặc kệ Cố Hân Mộng nghe xong có phản ứng gì, cô đều sẽ chọn cách thành thật.
Quanh co một hồi, Ngũ Sướng Nhiễm nhẹ giọng nói, "Tôi, tôi ở tầng lầu kế bên."
"Cái gì?" Cố Hân Mộng kinh ngạc không thôi, vẻ mặt khó tin nhìn chằm chằm Ngũ Sướng Nhiễm, ở tầng lầu kế bên? "Vậy là mấy tháng nay cậu đều là ở tiểu khu này?"
Nhìn phản ứng của Cố Hân Mộng khiến Ngũ Sướng Nhiễm phát hoảng, vội vàng giải thích, "Tôi không phải...tôi chỉ là, tôi chỉ là,... Tôi chỉ là muốn ở gần cậu một chút, có thể thường xuyên nhìn thấy cậu." Câu nói tiếp theo, giọng nói ngày càng nhỏ.
Nghe Ngũ Sướng Nhiễm nói như vậy, trong lòng Cố Hân Mộng có hết thảy cảm xúc. Nàng muốn trách Ngũ Sướng Nhiễm rằng cách nàng gần như vậy cũng thật nhẫn tâm không đến gặp nàng, hại nàng khổ sở si đợi hết nửa năm, nhưng nàng cũng lại rất...vui vẻ? Cảm động? Đúng, nàng nghe được Ngũ Sướng Nhiễm nói muốn ở gần nàng một chút, muốn thường xuyên nhìn thấy nàng, trong lòng nàng lại thấy ngọt ngào cũng cảm động, nước mắt nhịn không được rơi xuống. Thì ra, cậu ấy không phải nhẫn tâm, cũng không phải vô tình, chính là, có lẽ chính là không dám tới gặp mình đi? Cố Hân Mộng bỗng dưng đứng dậy, bổ nhào tới trước mặt Ngũ Sướng Nhiễm, đưa tay gắt gao ôm lấy Ngũ Sướng Nhiễm. Giờ phút này còn cần nói thêm cái gì, hỏi thêm cái gì sao? Nàng hiểu được lòng của Ngũ Sướng Nhiễm, trong lòng cô ấy là có nàng, vậy nửa năm si đợi cùng đau khổ đều là đáng giá đi? Nàng muốn cùng Ngũ Sướng Nhiễm ở bên nhau, rất muốn, rất muốn...
Ngũ Sướng Nhiễm gắt gao hồi ôm Cố Hân Mộng, cái ôm này làm lòng cô bất an không yên rốt cục cũng bình tĩnh, chỉ cần Cố Hân Mộng không giận cô là tốt rồi. Nửa năm, mỗi lần chỉ có thể xa xa nhìn người mà mình yêu mến, có bao nhiêu lần, cô rất muốn xông đến gắt gao ôm Cố Hân Mộng, rất muốn rất muốn,... Nhưng mỗi lần đều chỉ có thể cố nén nhẫn nại, lần này, cô rốt cục được như mong muốn, cô rốt cục có thể chân thật ôm lấy người yêu vẫn luôn nhung nhớ. Giờ phút này, cô thầm muốn làm càn khóc lớn một hồi, cô muốn yếu đuối một lần, nửa năm trang bị lớp vỏ mạnh mẽ lạnh lùng, cô thật sự mệt mỏi quá rồi. Giờ phút này, cô có thể không cần giả bộ mạnh mẽ nữa? Trước mặt người mà mình yêu, rốt cục, lúc này đây cô cuối cùng cũng không giả đò nổi nữa.
Cố Hân Mộng thật sự không ngờ Ngũ Sướng Nhiễm lại khóc còn dữ dội hơn nàng. Nàng biết, Ngũ Sướng Nhiễm khẳng định là gặp ủy khuất rất lớn nên giờ mới có thể không kiềm chế được như thế. Nàng đau lòng, không khóc nữa, nhẹ tay vuốt sau lưng Ngũ Sướng Nhiễm, dịu dàng dỗ cô, "Ngoan, muốn khóc thì cứ khóc đi ! Đem hết chuyện không vui cùng ấm ức trong lòng toàn bộ khóc ra đi, như vậy sẽ thấy thoải mái hơn. Ở bên cạnh tôi, cậu không cần phải tiếp tục tỏ ra kiên cường..."
"Hân Mộng..." Ngũ Sướng Nhiễm nghe Cố Hân Mộng nói như vậy liền không e ngại nữa, ôm chặt Cố Hân Mộng khóc lớn. Nửa tiếng sau, Ngũ Sướng Nhiễm mới bình tĩnh trở lại, "Hân..." Ngũ Sướng Nhiễm dừng lại, chần chừ, "Tôi có thể gọi cậu là Hân không?" Cô cảm thấy gọi một chữ duy nhất có vẻ vô cùng thân thiết, lại khác biệt so với người khác, như vậy có phải biểu hiện rằng địa vị của mình trong lòng Cố Hân Mộng có điểm khác biệt không?
Cố Hân Mộng rời ra Ngũ Sướng Nhiễm, đưa tay lau đi những giọt nước mắt trên mặt Ngũ Sướng Nhiễm, cưng chiều nói, "Cậu muốn gọi thế nào cũng được."
"Tốt quá" Ngũ Sướng Nhiễm thực vui vẻ, đưa tay ôm lấy Cố Hân Mộng, Ngũ Sướng Nhiễm chưa bao giờ biết, thì ra con người ta có thể giống như lúc này trong lòng tuy ấm ức nhưng ấm áp, tâm lâng lâng, giống như ở trên mây, bên cạnh là bảy sắc cầu vồng, còn có nhiều vầng hào quang trong người lóe ra, làm cho người ta cảm thấy giống như thoát khỏi cuộc sống không tốt đẹp, đặt mình ở tiên giới thuần khiết, thể xác và tinh thần du sướng thoải mái, lại giống như đặt mình ở dưới tầng biển sâu vô hạn, hóa thân thành cá, vui vẻ ở đáy biển đầy san hô xinh đẹp tiêu dao tự tại .... Có lẽ đây là, cảm giác hạnh phúc đi?
"Hân, cậu không giận tôi sao?" Không hỏi ra, trong lòng Ngũ Sướng Nhiễm vẫn cảm thấy bất an, cô muốn nghe chính miệng Cố Hân Mộng nói với mình.
Cố Hân Mộng nhích gần im lặng nhìn Ngũ Sướng Nhiễm, chậm rãi nâng tay ôm lấy hai má Ngũ Sướng Nhiễm, nhẹ nhàng vuốt ve, đôi mắt rất nhu tình. Đứa ngốc, nếu tôi còn giận cậu, tôi còn có thể đối xử với cậu như thế này sao? Lúc này đây, Cố Hân Mộng không muốn nói nhiều lời, nàng muốn dùng hành động chứng minh, bởi vì đó chính là minh chứng tốt nhất...
Cố Hân Mộng hôn lên môi Ngũ Sướng Nhiễm... Đây là câu trả lời của nàng, nàng không giận cô, nàng không hận cô, nàng cũng không oán cô, nàng nhớ cô, coi trọng cô, nàng yêu cô...
Ngũ Sướng Nhiễm giật mình ngẩn người, cảm giác trên môi truyền đến một sự ấm áp mềm mại, mũi lại ngửi được khí ấm thơm ngát. Ngũ Sướng Nhiễm mê say, chậm rãi nhắm mắt lại, lấy hết tâm trí cảm thụ nụ hôn cửu biệt này, làm cho cô quyến luyến không muốn buông tha,... Một dòng lệ lại không tự giác tuôn rơi, cô không nghĩ tới, mình còn có thể hạnh phúc như thế, cô còn có thể cảm nhận được nụ hôn của người mình yêu...
Nụ hôn này thực ôn nhu cũng thực triền miên, làm cho người ta say mê, cũng làm cho người ta cảm động, hai người đều cùng quý trọng, quý trọng sự ôn nhu có thể sẽ không bao giờ có lại này. Đây là lần đầu tiên, hai người không bị tác động của thuốc, thanh tỉnh, chân tình mà hôn, làm cho trong lòng hai người không nhịn được mà run rẩy, vui sướng, mê say, quên hết tất thảy.
Cho dù có luyến tiếc, hai người vẫn là tạm rời ra đôi môi của đối phương vì không thể một người ngồi, một người quỳ trên đất mà hôn cả buổi tối. Cố Hân Mộng đứng lên, bởi vì quỳ hơi lâu nên hai chân đã muốn tê, nhất thời không đứng dậy được, vừa mới đứng dậy liền ngã xuống, Ngũ Sướng