Cố Hân Mộng đối với Ngũ Sướng Nhiễm như thế, Ngũ Sướng Nhiễm sao có thể không cảm động đây? Ngũ Sướng Nhiễm gắt gao ôm Cố Hân Mộng, cô gái này làm cô cảm thấy đau lòng, cũng làm cô thấy thực hạnh phúc, cô cảm thấy bản thân mình thật sự may mắn, để cho mình gặp được một cô gái toàn tâm toàn ý vì mình như Cố Hân Mộng, cuộc đời này có nàng làm bạn là đủ rồi.
"Nhiễm, ba mẹ cậu thật sự chưa nói gì sao?" Cố Hân Mộng vẫn là lo lắng.
"Đúng rồi" Chút nữa quên mất một chuyện cực kì quan trọng, "Ba mẹ tôi bảo tôi tối nay mời cậu đến cùng ăn cơm."
"Cái gì?" Cố Hân Mộng kinh hãi, ngồi dậy khỏi người Ngũ Sướng Nhiễm một chút, mắt mở to nhìn Ngũ Sướng Nhiễm, "Cậu nói cái gì? Ba mẹ cậu muốn tôi đến ăn cơm cùng họ?" Trời ạ! Chuyện này Cố Hân Mộng cảm thấy so với lên núi đao xuống chảo dầu còn đáng sợ hơn.
Ngũ Sướng Nhiễm ôm Cố Hân Mộng, dỗ dành, "Con dâu xấu thì cũng phải gặp ba mẹ chồng mà phải không? Hơn nữa, muốn ba mẹ đồng ý cho chúng ta bên nhau, bước này sớm muộn gì cũng phải đi không phải sao? Không có việc gì đâu, có tôi ở đây, tôi sẽ không để họ khi dễ cậu."
Cố Hân Mộng cũng hiểu, nàng không thể cả đời trốn tránh bố mẹ của Ngũ Sướng Nhiễm phải không? "Được rồi, vậy đi thôi!" Nói xong liền rời khỏi cái ôm của Ngũ Sướng Nhiễm, đứng lên.
"Đi đâu? Giờ vẫn còn sớm, là ăn cơm chiều đó!" Ngũ Sướng Nhiễm đưa tay kéo tay Cố Hân Mộng, cô còn ôm chưa đủ, muốn đi đâu chứ?
"Theo tôi đi làm tóc, mua quần áo, sau đó còn phải về nhà trang điểm" Cố Hân Mộng thật khẩn trương, lần đầu tiên gặp ba mẹ của Ngũ Sướng Nhiễm, nên chuẩn bị một chút đi. "Còn nữa, phải mua quà gặp mặt ba mẹ cậu nữa." Không thể để trưởng bối cảm thấy nàng là người không biết lễ nghĩa.
"Hả?" Ngũ Sướng Nhiễm kinh ngạc, phải làm nhiều chuyện như vậy? Không phải chỉ là một bữa cơm thôi sao?
"Đi thôi!" Mặc kệ Ngũ Sướng Nhiễm đang cứng lưỡi, Cố Hân Mộng cầm túi xách lên, kéo Ngũ Sướng Nhiễm đi ra ngoài, nàng không để ai đi theo, cũng không ngồi xe bảo mẫu, đi vào trong xe của Ngũ Sướng Nhiễm, ra lệnh, "Xuất phát." Xe của người yêu nàng còn chưa ngồi qua, nàng muốn đem vị trí ghế phụ chiếm lấy, không cho người con gái nào ngồi. Nghĩ đến cô gái xinh đẹp trước kia, Cố Hân Mộng trong lòng thấy khó chịu. Tuy rằng biết Ngũ Sướng Nhiễm và cô ta không có gì mờ ám, Ngũ Sướng Nhiễm không thích cô ta, nhưng nàng vẫn để ý.
"Nhiễm, về sau ghế phụ này, ngoại trừ tôi, không cho phép người khác ngồi." Cố Hân Mộng bá đạo nói.
"Hả?" Ngũ Sướng Nhiễm không biết Cố Hân Mộng vì sao lại đột nhiên nói như vậy.
"Được rồi! Vậy không cho phép người có ý đồ với cậu ngồi, đặc biệt là cô gái xinh đẹp" Cố Hân Mộng cũng biết yêu cầu của mình có chút vô lý, chẳng lẽ đến lúc đó lại bắt Ngũ Sướng Nhiễm đuổi người ta xuống xe? Vậy lùi một bước, chỉ cấm cô gái xinh đẹp là được, haiz, thật đúng là mệt! Xã hội này, không chỉ đề phòng trai đẹp mà còn phải đề phòng gái xinh. Xã hội tiến bộ, tư tưởng cũng được giải phóng, những quy tắc yêu đương cũng cởi mở hơn, chỉ cần là người mình yêu, dù là giới tính nào, chỉ cần yêu thật lòng là đủ rồi, hy vọng mỗi người đều có thể cùng người mình yêu sống đến già.
Cố Hân Mộng phải làm nhiều chuyện như vậy, thời gian lại có hạn, nhưng cuối cùng gấp gáp một hồi rốt cuộc vẫn đến trước giờ hẹn sớm nửa tiếng.
Địa điểm dùng cơm là nhà hàng danh tiếng nhất của thành phố Z, bàn là Ngũ Dương đặt. Lần đầu gặp mặt, cũng không thể tùy tiện, dù sao người muốn gặp là người mà con gái mình yêu, tuy rằng là một cô gái nhưng cũng không có cách nào, là chính con gái của họ chọn mà. Lúc Ngũ Sướng Nhiễm cùng Cố Hân Mộng tới thì Ngũ Dương và Mộ Dung Thanh vẫn chưa tới, ngồi trên ghế, Ngũ Sướng Nhiễm gọi đồ ăn trước, tay cầm lấy tay Cố Hân Mộng để giảm bớt căng thẳng cho nàng.
Ngũ Dương cùng Mộ Dung Thanh đến đúng giờ, Cố Hân Mộng nhìn thấy hai người, lập tức khẩn trương lên, "Chào ngài Chủ tịch và Tổng giám đốc." Vốn Cố Hân Mộng định gọi bác và dì nhưng lại sợ đường đột bọn họ sẽ không thích, vì thế cảm thấy kêu chủ tịch và tổng giám đốc chắc là không sai, ít nhất sẽ không gây phản cảm, gọi như vậy là an toàn. Nhưng nàng gọi như vậy, Ngũ Sướng Nhiễm cũng không vui, vội tiếp một câu, "Gọi bác và dì là được rồi."
Mộ Dung Thanh vừa thấy Cố Hân Mộng, phát hiện nàng so với trên truyền hình và ảnh chụp còn đẹp hơn, đẹp nhưng không diêm dúa, hiện rõ vẻ hào phóng cao nhã, còn có một khí chất cao quý, khí chất tuyệt hảo, cùng Nhiễm Nhiễm nhà bọn họ thật xứng, một chút cũng không bôi nhọ, cô gái như vậy trách không được có thể để Nhiễm Nhiễm nhà họ chết mê chết mệt. Nhìn thấy Cố Hân Mộng xong, lại nghe Ngũ Sướng Nhiễm nói, vì thế mỉm cười với Cố Hân Mộng, "Ừ, đừng khách sáo, đây cũng không phải là công ty."
"Dạ, chào bác, chào dì" Cố Hân Mộng ngoan ngoãn đáp lời.
"Ngồi đi!" Mộ Dung Thanh ngồi xuống, cũng có ý bảo Cố Hân Mộng ngồi.
Cố Hân Mộng nghe lời ngồi xuống, ngồi cũng không tự nhiên, trái tim đập thình thịch thình thịch, cái này so với nàng lần đầu tiên lên sân khấu, lần đầu tiên nhận giải thưởng còn muốn căng thẳng hơn gấp ngàn lần. Nàng sợ, có thể khẩn trương quá mà ngất đi không đây.
"Đừng sợ, dì với ba của Nhiễm Nhiễm không có dữ như vậy đâu, cũng không phải là người không phân biệt phải trái. Tuy rằng Nhiễm Nhiễm yêu cháu làm chúng tôi cảm thấy thật ngoài ý muốn, dì với ba nó cũng thử khuyên Nhiễm Nhiễm từ bỏ đoạn tình cảm này, nhưng là chúng tôi chỉ có một mình Nhiễm Nhiễm là con, nó không vui chúng tôi càng cảm thấy khó chịu hơn. Mỗi lần nhìn Nhiễm Nhiễm một người đứng bên cửa sổ hút thuốc, sự cô đơn đó, làm chúng tôi nhìn thấy rất đau lòng. Chúng tôi chỉ biết là Nhiễm Nhiễm khẳng định đã xảy ra chuyện gì, nhưng là nó cũng không chịu nói, chúng tôi cũng không có cách nào, chỉ có thể thương xót nó. Cho nên, dì muốn nhờ cháu, về sau đừng làm cho nó đau lòng, đừng để nó hút thuốc..." giọng nói của Mộ Dung Thanh thật nhu hòa, rất có phong phạm của tiểu thư khuê các, lúc này bà cũng chỉ là một người mẹ hiền, không có dáng vẻ một nữ cường nhân.
"Mẹ..." Ngũ Sướng Nhiễm nhịn không được mở miệng, nói chuyện này làm gì chứ, mẹ muốn lát nữa về Cố Hân Mộng sẽ tìm cô tính sổ sao?
" Con đó, ngoan ngoãn ngồi yên, không cho nhiều chuyện, mẹ đang nói chuyện với Hân Mộng!" Mộ Dung Thanh không để ý đến Ngũ Sướng Nhiễm, nếu không chọn được con rể, con dâu thì con dâu đi! Nhưng không thể vì là con dâu mà có chuyện muốn nói lại không nói? Cứ nói ra đi.
"Thật sự thì Hân Mộng à, chúng tôi đều là ba mẹ hiểu chuyện, đều biết con cháu có phúc của con cháu, có một số